Levi nhất quyết không để Mikasa cầm con dao lâu, đành giật nó từ tay cô dù cả thân mình vẫn còn nằm trên đất. Erwin còn đích thân xuống ngựa và đỡ Levi dậy, hỏi han:
- Có sao không?
- Không sao. - Levi phủi quần áo.
- Mọi người giải tán khỏi đây đi - Erwin ra lệnh - Không còn gì để xem nữa đâu.
Lệnh của Đoàn trưởng nhanh chóng được thực hiện. Không cần những Trinh sát phải ra tay, đám đông cũng tự biết phận tránh ra xa, để không cản trở Đoàn Trinh sát làm nhiệm vụ. Mikasa cũng vì thế mà lôi Eren ra khỏi chốn đông người, dẹp về một bên đường.
Levi được cấp một con ngựa khác nhanh chóng và họ lại tiếp tục lên đường. Trước lúc rời khỏi cổng, Đoàn trưởng có hỏi:
- Levi, cậu có biết kẻ phóng dao là ai không?
Levi không trả lời vội. Anh biết Đoàn trưởng hỏi vậy không có nghĩa là Erwin không biết. Erwin đang làm phép thử đối với anh. Levi cũng đắn đo trong giây lát về câu trả lời của mình và cuối cùng, anh chỉ đáp ngắn gọn:
- Không.
Nói xong, anh cúi xuống nhìn con dao ban nãy trên tay, ngắm nghía đủ kiểu. Anh không nghĩ cô gái kia lại liều lĩnh đến vậy, ngang nhiên làm loạn giữa rất nhiều người. Phải chăng cô ta có thù hằn gì với anh? Thân phận của Dove có điều gì rất bí ẩn mà Levi không thể tìm ra trong chốc lát. Cô ta đến từ thành phố ngầm nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô ta muốn gϊếŧ anh? Không đơn giản chỉ là một lời đe dọa, cô ta đến đây chắc chắn đã có kế hoạch từ trước. Khi cuộc viễn chinh kết thúc, Levi chắc chắn sẽ tìm cho ra bộ mặt thật của Dove. Còn tùy xem thái độ cô ta thế nào để xử phạt cho hợp lí.
*
Dove gỡ bỏ áo choàng đen cất vào trong túi da. Cô rời khỏi con hẻm ẩm ướt và trà trộn vào đám đông, trở lại vị trí ban đầu. Eren và Mikasa vẫn ở đó giống như khi cô rời đi nên Dove cũng không lo cho lắm. Đám đông cũng đã giải tán, Trinh sát Đoàn đã ra khỏi cổng thành và nhiệm vụ của Dove hôm nay đã xong. Cô vội giục Eren và Mikasa:
- Về thôi.
- Phải đấy Mikasa, chúng ta sẽ lỡ buổi tốt nghiệp mất. - Eren kéo tay áo Mikasa, ra hiệu cho cô trở về.
Lời nói của Dove có lẽ không có trọng lượng với Mikasa nhưng chỉ cần Eren lên tiếng, cô đã tức tốc rời đi. Ba người họ chạy thật nhanh về phía trụ sở trước buổi lễ. Cũng may vết thương của Dove đã hồi phục nhanh chóng nên chúng không cản trở cả ba trên đường. Về đến nơi, buổi lễ đã sớm bắt đầu. Armin và Christa thấy họ thì vẫy tay liên hồi, miệng cứ gọi với:
- Nhanh chân lên, chúng tớ giữ chỗ cho ba cậu đây.
Mikasa kéo tay Eren và Dove xuyên qua hàng người đứng ngay ngắn để đến chỗ của Armin. Ra được đến nơi, mỗi người tản ra một hướng: Mikasa cùng Eren đứng vào hàng của Armin còn Dove lẻn vào đứng sau Christa. Buổi lễ diễn ra thật trang trọng và khuôn phép, những người cần nói đều đã lên tiếng và ai có thành tích cao cũng đã được tuyên dương. Khi tất cả đã xong xuôi, khóa 104 tự động rời hàng, ai về nhà nấy.
Trong buổi tập dượt lần trước, ai cũng nắm được vị trí của mình ở các tuyến nên ngay ngày hôm sau, đội hình đã được triển khai. Dove chung với Eren ở tuyến đầu trong khi Armin ở tuyền giữa, Mikasa lại được sắp ở tuyến cuối. Để không bị muộn ngay ngày đầu tiên, Eren đã có mặt trước cửa phòng Dove từ lúc nào.
- Cậu tính ám sát tôi hay sao mà đứng ở đây? - Dove trừng trừng nhìn Eren.
- Không, tớ chờ cậu và Sasha. Sao chứ?
- Không, tôi cảm kích lòng tốt của cậu nhưng tôi sợ bị Mikasa gϊếŧ chết. - Dove tựa cột, bình tĩnh trả lời dù biết đôi mắt Mikasa vẫn chằm chằm nhìn vào lưng cô.
- Mikasa, cậu cũng nên chuẩn bị đi. Giờ
không còn sớm đâu.
Eren buông câu phũ phàng với Mikasa rồi đi trước, Dove và Sasha cũng theo sau cậu đi về vị trí. Tuy Mikasa cũng không hài lòng với Eren và đôi lúc, cô còn cảm thấy cậu trẻ con vô cùng, nhưng biết làm sao được? Eren liệu có bao giờ cố để hiểu Mikasa đang nghĩ gì trong đầu hay không?
Đám cùng chiến tuyến với Eren có vẻ xông xáo lắm. Ai trông cũng hào hứng và phấn khởi dù nơi họ làm việc là ngay trên tường thành. Dove thiết nghĩ, họ vui như vậy có thể là vì họ lần đầu thấy titan từ trên cao sao? Với cô, chuyện này thực tế chẳng hay ho chút nào, ngược lại, cô rất kinh hãi khi nhìn thấy bọn titan. Bọn chúng liên tục chạy đến, dùng vài ngón tay cào cào bức tường như thể đám mèo đang cào xé những tấm rèm cửa. Cô không muốn nhìn thấy đám titan ấy nhưng cô vẫn cứ hướng đôi mắt mình về phía chúng vì cô tự nhủ, là một Trinh sát thì không được sợ hãi, nếu sợ hãi thì sẽ không còn được gặp bố mẹ nữa.
Eren thấy Dove đăm chiêu vô cùng mới lại gần hỏi:
- Này, cậu không sao chứ?
- À, không. Không có gì.
- Này này, Sasha. Cậu ăn cắp thịt đấy à? - Đằng sau Dove có người lên tiếng.
Khi cô và Eren cùng quay lại đã thấy trên tay Sasha là miếng thịt đỏ au mà cô lấy trộm từ bếp. Cô biện minh cho hành động của mình bằng những dòng dãi rỏ đầy xuống sàn:
- Nhưng nó ngon lắm. Sau hôm nay, tớ sẽ ăn.
- Tớ cũng muốn ăn! - Connie nói.
- Tớ cũng vậy. - Eren thêm vào.
Cả đám bỗng nháo nhào lên vì ý nghĩ được ăn thịt sau bữa trực đầu tiên trong khi Dove vẫn còn khổ sở với đám titan bên dưới. Bỗng Dove trông thấy Bertholdt - người lẽ ra đang phải đứng trực ở trên tường thành, đang lén phi xuống dưới tường thành. Cậu ta làm gì đó với bàn tay mình và "Bùm" tiếng nổ lớn phát ra. Một tia sét vàng chói đánh thẳng xuống dưới đất, ngay sát mặt Dove và hơi nóng bùng lên làm người cô vung ra ngoài. Cô ngã xuống đất nhưng sự sợ hãi không để cho Dove tiếp tục nằm trên đất. Cô ngồi dậy nhanh chóng và miệng cố mấp máy ra hiệu cho Eren để rời khỏi mép tường. Mới giây trước, mọi thứ còn yên bình với cô. Vậy mà giờ đây, ngay phía sau lưng Eren đã xuất hiện hình bóng của Titan Đại Hình - kẻ đã xuất hiện năm năm về trước.
Cô trừng mắt nhìn con quái thú trước mặt, tay lúng túng kéo tay Eren tránh khỏi vị trí nguy hiểm. Eren sững sờ quay người lại, ngay lập tức cậu chạm mặt với kẻ thù mà cậu vẫn luôn ghi nhớ trong đầu. Không hề chần chừ, Eren dũng cảm đứng lên, dùng bộ cơ động phóng lên người titan, vận dụng toàn bộ kiến thức đã học để chém nhát rộng mười sâu một. Nhưng dường như, con titan này có trí khôn. Nó nhả từ sau gáy một luồng khói cháy da cháy thịt ngay khi Eren vừa chạm đến làm cậu lâm vào tình trạng mù mịt. Eren cố gắng tiến gần để tiếp cận gáy của nó nhưng rốt cuộc đều không có kết quả. Và chỉ vài giây sau, nó biến mất vào hư vô như cái cách mà nó xuất hiện ban nãy.
Tình hình giờ mới càng trở nên gay go. Sau một hồi bình tâm trở lại, Dove đã thấy cổng thành đã bị phá từ bao giờ. Kịch bản này chẳng khác nào năm năm trước tại quận Shiganshina mà cô nghe được. Giống như một trò đùa, kẻ từng cười cợt, coi thường sự xâm chiếm của titan vào thành Maria năm ấy nay đã trở thành kẻ hèn nhát, sợ hãi trước móng vuốt của kẻ thù. Giờ thì Dove đã tin vào luật nhân quả.