Thạch Khải khẽ thở dài: "Chuyện đến nước này, tôi không thể không nói sự thật ra."
Hình phạt bán bí mật thương mại còn tệ hơn nhiều so với việc cố ý giết người.
Cô đã tận mắt nhìn thấy Thiệu Trạch làm sao phá hủy hệ thống an toàn của ghế lái phụ, cũng biết bằng chứng về việc Thiệu Trạch hại Trịnh Phúc ở đâu, nên làm gì để Thiệu Trạch đền tội.
Bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp đỡ, không có cách nào lại giả vờ không biết.
Đối với thái độ kỳ lạ của Lữ Tĩnh, đại khái là bởi vì người duy nhất biết chuyện trong vụ án hiện đang nằm trên giường.
Nhưng cô lại biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Lữ Tĩnh mới hoài nghi cô có vấn đề.
Nghĩ như vậy, Thạch Khải ngược lại không thể trách thái độ kém của Lữ Tĩnh nữa.
Lữ Tĩnh vui mừng khôn xiết, nhìn Thạch Khải với vẻ mong chờ, yên lặng chờ đợi những lời sau đó.
"Thật ra, tôi là thầy bói, chuyên môn bói đoán xem tướng kiếm cơm ăn.
Chuyện là như thế này, mấy ngày trước...!" Thạch Khải chậm rãi kể chuyện ba của Thiệu Trạch là ông Thiệu Quan Tinh đến nhờ cô bói toán tìm bằng chứng.
Lữ Tĩnh há to miệng.
Đầu óc của cô ta tạm thời tắt nguồn, không có cách nào hoạt động.
Một hồi sau, cô ta mới khép miệng và lên giọng: "Cô chuyên xem bói cho người ta à?"
"Đúng vậy." Thạch Khải gật đầu.
"Thiệu Quan Tinh nhờ cô xem bói tìm bằng chứng ở đâu, cô lại bói ra con trai của ông ta mưu tài hại mệnh?" Lữ Tĩnh tiếp tục hỏi.
"Đúng là như vậy." Nói đến đây, Thạch Khải thở dài một hơi, đây đại khái chính là lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt .
Nếu không phải Thiệu Quan Tinh nhiều chuyện thì con trai của ông có thể sẽ không bị người phát hiện.
Trời còn chưa tối mà người đối diện đã bắt đầu nói mớ à? Cho dù không muốn nói sự thật, ít nhất cũng bịa lý do gì đáng tin một chút chứ?
Trong lòng Lữ Tĩnh đang gầm thét, kìm nén một hồi cô ta chỉ nghẹn ra một câu nói: "Cô vẫn là không cách nào trả lời phải không?"
Thạch Khải cười đến bất lực.
Cô biết dù cho có nói thật thì Lữ Tĩnh sẽ không tin, chỉ có thể cho rằng cô đang từ chối.
Lùi lại một bước, cho dù Lữ Tĩnh chịu tin, bói đoán mệnh cho người ta không phạm pháp.
Dị năng thì khác, quá mức ảo tưởng, người bình thường không thể chấp nhận được.
Bởi vậy, cô chưa bao giờ có ý định nói gì về dị năng của mình.
Lữ Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Thạch Khải nhắc nhở: "Sau khi lập nước yêu quái không được phép thành tinh.
Nếu như cô làm trái quy tắc, nhất định sẽ bị bắt."
"Ông tổ ban cơm ăn, không phải yêu quái thành tinh." Thạch Khải bật cười: "Nhưng cũng không có gì khác biệt.
Dù không phải yêu tinh, cô cũng sẽ bắt tôi.
Không phải đang hoài nghi tôi sao?"
Nhưng cho dù bắt cô thì công an cũng sẽ không tra ra điều gì.
"Các lợi ích đáng ngờ thuộc về bị cáo.
Cho dù cô rất khả nghi, tôi cũng sẽ không kết luận cô có vấn đề." Lữ Tĩnh tức giận nói.
"Nhưng nói như thế nào, nhờ có cô cung cấp manh mối công an mới có thể bắt được Thiệu Trạch."
"Yên tâm đi, tôi không có nói một lời nào về chuyện của cô với người khác.
Tôi biết bình thường công an thích hỏi đủ thứ.
Cho nên có rất nhiều người biết rõ người khác có hành vi phạm tội nhưng không dám đến đồn công an báo cáo, cũng bởi vì sợ bị tội phạm trả thù."
Lữ Tĩnh nghiêm túc nhìn Thạch Khải: "Tôi sẽ tiếp tục điều tra cho đến khi tìm được bằng chứng phạm tội của cô.
Nếu cô sợ thì