Địa điểm hẹn khoảng cách rất gần, Thạch Khải chậm rãi đi bộ đến.
Trên thực tế, không còn dị năng trong lòng cô không phải không mất mát.
Không có gì khác quan trọng, chỉ có một điều, nếu không có dị năng thì sau này cô cũng sẽ không nhìn thấy video clip ngốc nghếch của A Ninh.
Vừa nghĩ đến chuyện này thì cô cảm thấy rất tiếc nuối.
Không bao lâu, Thạch Khải đã đến chỗ hẹn.
Nhưng mà cô liếc nhìn xung quanh, xung quanh vô cùng trống trải không có bất kỳ ai.
Thạch Khải sững sờ, A Ninh đâu? Không phải nói đang ở đây, kêu cô đến là được sao?
Cô ở tại chỗ một hồi mới nhìn thấy Hứa Ninh lái xe đến.
Thạch Khải tự giác ngồi vào ghế lái phụ, vừa đặt câu hỏi: "Anh đã chạy đi đâu vậy?"
Đột nhiên cô rất nhớ video clip.
Thường ngày, cô không cần hỏi gì cũng có thể biết câu trả lời bằng cách xem video.
Vừa rồi trong chớp mắt, cô bỗng nhiêm cảm thấy mình không khác gì bị điếc và mù.
"Anh vừa đến.
Lúc gọi điện thoại là đang trên đường đi nên dứt khoát hẹn gặp ở đây." Hứa Ninh đắc ý.
Lần gặp mặt sau đó mới hẹn hò, kết quả đã bị Chu Tử Uyên điện thoại quấy rối.
Lúc này cậu rút bài học, chọn địa điểm gặp mặt hẹn hò.
Sau đó trực tiếp tắt nguồn điện thoại sẽ không ai có thể quấy rầy!
Thạch Khải hơi nhíu mày, không có dị năng dường như cũng không liên quan.
Dù sao cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra A Ninh đang suy nghĩ gì.
"Đi chơi trước hay ăn cơm trước?" Hứa Ninh hỏi ý kiến.
"Đều được." Không hiểu sao Thạch Khải nghĩ đến một câu nói: làm gì không quan trọng, quan trọng là đang ở cùng ai.
Khi ở bên cạnh A Ninh, cô chỉ muốn cong khóe miệng cười, gương mặt vui vẻ.
Mặc dù cô vừa mới ăn cơm cách đây không lâu, nhưng lúc tâm trạng không tốt thì ăn gì cũng không ngon miệng.
Hơn nữa gương mặt đẹp trai của A Ninh bày trước mặt, nói không chừng lại có thể ăn thêm hai chén cơm.
Hứa Ninh không lên tiếng, nhìn chăm chú bạn gái một lúc.
Hứa Ninh đột nhiên hỏi: "Tâm trạng của em không tốt à?"
Ồ? Bị nhìn ra rồi? Thạch Khải hỏi ngược lại: "Tại sao anh lại nói như vậy?"
"Anh chỉ là cảm thấy em không