Mãi cho đến khi tiếng còi công an vang lên, Lữ Tĩnh mới chịu buông tay chạy đến đỡ nạn nhân và an ủi: "Đừng sợ, chị đã báo công an."
Cô bé áo đỏ lộ ra vẻ hung dữ trong mắt.
Mãi cho đến khi được đỡ dậy ánh mắt mới hơi thu lại.
Cô bé thở hổn hển nói cám ơn với Lữ Tĩnh: "Cám ơn chị.
Em tên Tiền Giai, nhờ có chị giúp đỡ."
"Chuyện nhỏ thôi." Lữ Tĩnh bình tĩnh nói.
Không bao lâu, xe công an đến.
Công an bắt từng tên côn đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Có người đến gần Lữ Tĩnh hỏi: "Ai là cảnh sát Lữ, Lữ Tĩnh?"
Lữ Tĩnh vội vàng nói: "Là tôi.
Tôi nhìn thấy tình huống khẩn cấp nên khống chế phạm nhân trước."
Người kia gật đầu: "Cô trước tiên đưa nạn nhân vào bệnh viện giám định thương tật.
Sau khi nạn nhân ổn định cảm xúc thì đến đồn công an cho lời khai."
"Không thành vấn đề." Lữ Tĩnh đồng ý.
Người kia liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, cau mày hỏi: "Người này có chuyện gì vậy?"
"Tên này là kẻ chủ mưu.
Lúc tôi đến thì tên này đang bạo hành nạn nhân.
Sau đó bị tôi thu hút sự chú ý, nạn nhân nhân cơ hội phản kháng, cùng tôi khống chế phạm nhân." Lữ Tĩnh rất bình tĩnh.
Lúc nói chuyện cũng không chớp mắt.
Người kia suy nghĩ một lát cho người đưa kẻ chủ mưu đến bệnh viện trước.
Lữ Tĩnh quay người nói nhẹ nhàng với Tiền Giai: "Em có thể đi được không? Chị đi với em đến bệnh viện giám định thương tật."
Tiền Giai gật đầu: "Dạ, em không sao."
Lữ Tĩnh nói một cách lạnh nhạt: "Bệnh viện cách đây không xa, đừng ngồi xe, chúng ta đi bộ đi.
Đúng lúc em có thể tỉnh táo lại."
Tiền Giai nghi ngờ, trong lòng biết đây là ân nhân cứu mạng của mình, sẽ không hại mình.
Cho nên ngoài mặt thẳng thắn đồng ý.
Sau khi đi xa, Tiền Giai hỏi: "Chị là công an à?"
Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cảnh sát giao thông."
"Cảnh sát giao thông biết đánh nhau như vậy sao?" Tiền Giai mờ mịt.
Sau đó vứt vấn đề ra sau đầu, lần nữa nghiêm túc nói cám ơn: "Cũng may có chị đến, đã cứu mạng em."
"Không xem như cứu mạng đâu." Lữ Tĩnh nghĩ lại: quan niệm thế tục vẫn còn khắc nghiệt với phái nữ như cũ.
Nói là cứu mạng cũng không quá đáng.
"Em có thói quen ở sạch.
Vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa xảy ra thì em quả thực muốn phát điên.
Chỉ mới bị miệng của tên đó đụng đến gò má thì em cũng đã cảm thấy thật ghê tởm rồi, ước gì có thể lập tức rửa mặt mấy trăm lần." Tiễn Giai oán khí tận trời, ước gì có thể dùng tay xé tên côn đồ đó.
Lữ Tĩnh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe nè, phát luật của nhà nước cũng