Editor: demcodon
Trong ba ngày liên tiếp, Thạch Khải ở nhà đọc sách, xem phim, ngủ nướng, chán chường đến mức lười ăn cơm đúng giờ.
Lúc rảnh rỗi, cô nghiên cứu dị năng.
Sau khi dị năng có thể trở về, mấy ngày đầu còn hơi hỗn loạn.
Nhưng gần đây thì nó dần trở nên bình thường, hơn nữa còn dùng tốt hơn trước đây.
Trong lòng nghĩ về điều gì, hoặc là trong lúc nói chuyện chạm đến từ then chốt thì nó lập tức sẽ tìm ra video mà cô muốn, nhanh hơn trước đây rất nhiều.
Nhược điểm duy nhất chính là lúc cô suy nghĩ lung tung cũng sẽ nhận được video liên quan.
Nhưng Thạch Khải tình cờ phát hiện dị năng có một chức năng mới, mấy video không muốn có thể xóa.
Chỉ cần cô suy nghĩ không muốn lưu video lại thì sẽ lập tức biến mất.
Chức năng mới này đã giúp Thạch Khải rất lớn.
Cô đã giúp rất nhiều người, trong đầu bị nhét vào rất rất nhiều video.
Thạch Khải vẫn cảm thấy, nếu như tiếp tục nhận những nội dung mới, đầu óc sẽ chịu không nổi gánh nặng mà nổ tung.
Bây giờ thì có thể xem như thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Khải đã xóa hầu hết các video.
Xuất phát từ một số tâm lý không thể nói nên lời, những video clip của Hứa Ninh đều được lưu lại.
Thạch Khải an ủi mình: "Video của A Ninh trước tiên giữ lại, có thể sau này phát huy được tác dụng."
Nhắc đến A Ninh, Thạch Khải nhớ lại một chuyện.
Mấy ngày nay cô đã không gặp A Ninh rồi, có nên gọi người đến nhà chơi hay không?
Nghĩ đến chuyện này, Thạch Khải không khỏi thở dài.
Cô không giống với những cô gái bình thường.
Cô gái bình thường lúc nói chuyện yêu đương lúc nào cũng muốn dính bên cạnh bạn trai mình, rất cảm tính.
Mà cô lại nghiêng về tính cách lý trí, tính cách cũng khá lạnh nhạt.
Lúc xem mắt sẽ suy xét gia cảnh, tính cách và thói quen của người đàn ông.
Mặc dù Hứa Ninh tìm cô, cô đồng ý ra ngoài đi chơi chung, cũng rất vui vẻ.
Nhưng so với ra ngoài hẹn hò, trên thực tế cô càng thích ở một mình hơn.
Mà trong buổi hẹn hò với bạn trai, so với lén lút làm trò mờ ám, cô càng muốn yên lặng xem phim.
Thạch Khải: "..."
Vừa phân tích như thế vừa, đột nhiên cô cảm thấy thật có lỗi với A Ninh.
Cô hơi mờ mịt, hơi không biết làm sao.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Thạch Khải vừa bắt máy, đầu bên kia vang lên tiếng hét giận dữ: "Nhanh dắt Husky nhà em về đi!"
Thạch Khải lập tức sững người, cô cũng không nuôi chó.
"Husky gì?" Thạch Khải theo bản năng hỏi.
"Husky – Hứa - Ninh." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng.
Thạch Khải cuối cùng