Editor: demcodon
Thạch Khải gọi một chiếc xe taxi và yêu cầu tài xế nhanh chóng lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Kết quả vừa gặp mặt, Lữ Tĩnh đã mở miệng oán giận: "Tại sao bây giờ mới đến?"
Thạch Khải lộ vẻ vô tội, xòe tay ra và nói: "Cô cho rằng tôi là thần tiên biết bay sao? Người phàm chỉ có thể đến đây bằng taxi."
Lữ Tĩnh nắm tay trái của Thạch Khải, bắt đầu chạy chậm.
Thạch Khải vừa xuống xe thì mặt ngơ ngác, hoàn toàn ở ngoài tình hình.
Nhưng lại không thể không chạy theo.
May mắn Lữ Tĩnh là cô gái.
Nếu đổi thành con trai tùy tiện nắm tay mình, Thạch Khải phải suy xét có nên trực tiếp đá qua một cú hay không.
Ngay sau đó, Lữ Tĩnh dừng lại bên cạnh một căn biệt thự và cẩn thận quan sát gần đó.
Thạch Khải đi theo sau và lắc đầu.
Nhưng mà, ngoài việc nhìn thấy nhiều người tới lui bên trong biệt thự từ cửa sổ thì không nhìn thấy cái gì khác.
Thạch Khải không khỏi hỏi: "Cô định không làm cảnh sát mà chuyển sang làm tên trộm hả? Trước tiên đến đây tìm hiểu đường xá rồi tính kế sao?"
Lữ Tĩnh đứng đắn và nghiêm túc tỏ thái độ: "Đời này tôi chỉ có thể làm cảnh sát, những công việc khác không nằm trong kế hoạch nghề nghiệp của tôi!"
Lỡ như bởi vì quá lén lút bị đuổi ra khỏi đội cảnh sát, không thể làm được cảnh sát, không phải đổi nghề à? Chuyện làm cảnh sát cả đời như vậy không phải cô ta có thể quyết định.
Thạch Khải yên lặng phản bác trong lòng.
Mặc dù cô biết rất rõ Lữ Tĩnh rất chính nghĩa, tuyệt đối không bao giờ làm bất cứ điều gì trái pháp luật, trái quy định.
"Sao cô lại kéo tôi đến đây? Gần đây tôi rất bận, không có chuyện gì thì tôi về đây." Thạch Khải thúc giục.
Lữ Tĩnh vội vàng kéo người lại: "Cô xem một quẻ, người trong biệt thự có phải đang mở tiệc may túy hay không? Bọn họ giấu ma tuý ở đâu, có bao nhiêu người, có vũ khí gì không?"
"Cô thật sự xem tôi là thần tiên à?" Thạch Khải không khỏi cảm khái.
Ngay cả bản thân cô cũng không tự tin dị năng sẽ đủ mạnh để nói cho cô biết mọi thông tin.
Lời thỉnh cầu của Lữ Tĩnh nghiễm nhiên là hy vọng linh hồn cô sẽ thoát khỏi thể xác, đi một vòng quanh biệt thự để thăm dò mọi ngóc ngách.
"Xem nhanh lên một chút!" Lữ Tĩnh lo lắng, rất lo lắng: "Bữa tiệc diễn ra đã lâu, tôi đã đến trễ.
Sau đó tìm cô giúp đỡ, trên đường cô chạy đến lại mất nhiều thời gian