Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 29


trước sau


Edit: Hanna
Beta: Heulwen


 
Ngày hôm sau, Minh Trăn búi tóc kiểu phuu nhân.
 
Các cung nhân nhìn thấy đều ngạc nhiên chấn động ——
 
Cô cô gả chồng khi nào thế?!
 
Càng ngày càng có nhiều người chú ý tới thay đổi này của nàng, một ít người còn cười nhạo nàng không gả được cho ai nên sợ người khác đàm tiếu, mới cố tình chải búi tóc phụ nhân để lừa gạt người. Mà một ít cung nữ và tiểu thái giám quen biết nàng, nhìn thấy Minh Trăn đều nhịn không được muốn hỏi thăm vài câu.
 
Mặc dù bị người trêu ghẹo cười nhạo nhưng Minh Trăn cũng chỉ cười nhạt, vuốt búi tóc không nói nhiều lời.
 
Tiết Thành trở lại Tiết phủ, vừa lúc nhìn thấy bọn hạ nhân nâng mấy cái rương vào nhà.
 
“Đây là cái gì?”

 

Tiết Trung Qúy và Tiết phu nhân đang ở trong nhà chính, nghe thấy tiếng nói của hắn, Tiết Trung Quý giương mắt trừng qua đó.
 
“Ngươi sắp thành thân mà còn suốt ngày lêu lổng bên ngoài, cũng không học được cách làm việc chín chắn một chút!”
 
“Đây là sính lễ chuẩn bị đưa tới Khổng gia, ngươi……”
 
Tiết Thành ngồi xuống, tự rót một chén trà cho mình, thảnh thơi thản nhiên mở miệng.
 
“Ta quên báo cho ngài một câu, vài ngày trước ta đã thành thân rồi.”
 
Tiết Trung Quý cười lạnh một tiếng: “Đứa trẻ ranh như ngươi còn chưa chơi chán à?”
 
“Phụ thân.”
 
Tiết Thành buông chén trà, nhìn chằm chằm vào Tiết Trung Quý, nghiêm túc mà cường điệu một lần.
 
“Ta đã thành thân với Minh Trăn rồi.”
 
Toàn bộ nhà chính yên tĩnh chết chóc.
 
Tiết phu nhân gắt gao vò khăn tay, mở to hai mắt.
 
Thằng nhãi hạ lưu khốn kiếp này, vậy mà lại thông đồng với cô cô giáo tập của Nhạn Nhi ư?!
 
Nàng lại nghĩ tới Minh Trăn có bề ngoài nhã nhặn lịch sự ổn trọng nội liễm, lập tức trong lòng thấy chán ghét vô cùng.
 
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong……
 
Mặc dù Tiết Trung Quý cũng bị dọa sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ông ta thấy hình như Tiết Thành không hề nói đùa, thì suy tư một lát, lời nói thấm thía mà mở miệng khuyên răn:
 
“Nếu người thật lòng thích vị Minh cô cô kia, hay là đợi cưới cô nương Khổng gia, rồi nâng nàng làm thiếp, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”
 
“Không nói đến thân phận, địa vị, mà tuổi của nàng còn lớn hơn ngươi nhiều, có thể làm thiếp thất cũng nên thấy đủ.”
 
“Bây giờ việc giữ thể diện mới là quan trọng nhất, Bệ hạ tứ hôn cho người chính là muốn cất nhắc trọng dụng ngươi, ngươi nhất định không thể……”
 
Tiết Thành vỗ vỗ ống tay áo, đứng lên: “Minh Trăn là thê tử duy nhất của ta.”
 
“Nếu phụ thân coi trọng thể diện như vậy, không bằng tự mình cưới Khổng cô nương đi, cũng cho đại phu nhân có thêm một tỷ muội tốt.”
 
“Ngươi! Nghịch tử!”
 
Ban đầu Tiết phu nhân bị sự vô liêm sỉ của chàng làm cho khiếp sợ, lại nghe thấy chàng cà lơ phất phơ mà khinh miệt bản thân, lập tức giận dữ mất khống chế, không còn quan tâm tới dáng vẻ,

xông lên hai bước, hung hăng tát trên mặt Tiết Thành một cái.
 
Tiết Thành không né không tránh, trực tiếp lãnh trọng một cái tát, trên mặt rất nhanh hiện lên dấu tay đỏ bừng.
 
……
 
“Chậc.”
 
Chàng nâng tay lên lau mặt, vô cùng khinh thường mà cười cười, xoay người đi ra ngoài cửa.
 
“Các người cứ làm đi. Hiện tại đưa đi, sớm muộn gì cũng phải nâng trở về.”
 
……
 
Tháng ba, săn bắn mùa xuân của Hoàng thất.
 
Ngay từ mùng một, người ngựa trong Hoàng thất đã lục tục đến bãi săn.
 
Ngày mùng ba tháng ba, trời xanh nắng ấm, vạn dặm không mây, Tề Vương đứng giữa bãi săn, giương cung bắn ra mũi tên đầu tiên, cuộc săn bắn mùa xuân chính thức bắt đầu.
 
Trên mặt đất khu vực dựng lều trại, Minh Trăn đứng sau lều, cầm danh sách trên tay kiểm kê vật tư.
 
Cung nữ thái giám cúi đầu bận rộn khuân vác đồ vật.
 
Đột nhiên, một bóng người cao lớn nhanh chóng vụt ra từ phía sau, thẳng tắp mà nhằm vào Minh Trăn.
 
Sau một lúc lâu ——
 
Hộp đựng một đống lớn toàn mũi tên rơi “Ào ào” trên mặt đất. Tay của các cung nhân vẫn còn giơ lên giữa không trung.
 
Cung nữ thái giám cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn một màn này ——
 
Tiết tướng quân gắt gao mà ôm lấy Minh cô cô từ phía sau, thân thể cao lớn bao phủ cả người cô cô.
 
Chàng chỉ có một cánh tay nhưng gắt gao vòng qua bả vai nàng, mà khuôn mặt như hung thần ác sát trên triều đình ngày xưa, lúc này lại ôn hòa dị dàng khiến người nổi da gà, dụi dụi trên cổ của Minh cô cô nghiêm khắc đáng kính, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
 
“Trăn Trăn, Trăn Trăn……”
 
“Tâm can bảo bối của ta……”
 
“Thơm quá……”
 
Vừa nói chàng vừa quay đầu, đè lên mặt cô cô mà gặm hôn liền một lúc mười mấy cái.
 
Ngay lập tức bốn phía vang lên tiếng hít thở sâu.
 
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện