Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 31


trước sau


Edit: Hanna
Beta: Heulwen

 
Đêm khuya, bãi săn dần dần yên tĩnh lại.
 
Tiểu thư Khổng gia đi theo sau một cung nữ, vừa đi vừa khẩn trương mà nhìn đông nhìn tây.
 
Phụ thân nói, chỉ cần nàng câu dẫn được Tiết Thành, việc hôn nhân này liền thành rồi, Tiết Thành chính là người cùng hội cùng thuyền với Khổng gia.
 
Tiết Thành nhất định sẽ giúp gia tộc bọn họ xử lý việc của Dụ Vương.
 
Khổng cô nương đã nghe thấy lời đồn, Tiết Thành bị một cung nữ bên người Hoàng Hậu mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo, bây giờ chỉ vì một hạ nhân mà muốn chối bỏ hôn sự của hai người.
 
Nàng càng nghĩ càng tức giận, vò chặt khăn, âm thầm hạ quyết tâm.
 
Đêm nay nhất định phải bắt được tên mãng phu này vào trong lòng bàn tay, khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn giải trừ hôn ước.
 

Đến gần lều tướng quân, cung nữ dẫn đường gật gật đầu với nàng ta rồi đi qua đó nói vài câu với tiểu binh đang canh giữ bên ngoài.
 
Chỉ chốc lát, cung nữ dẫn tên tiểu binh kia đi khuất.
 
Khổng cô nương chậm rãi đi đến bên cạnh, vén lên một góc rèm, thăm dò đi vào.
 
Trong lều vẫn còn sáng, ánh nến mập mờ chiếu ra một bóng người.
 
Trên giường phía đối diện cửa, Tiết Thành dựa vào cột giường, một chân ngồi xếp bằng, một chân khác tùy ý mà đặt trên mặt đất.
 
Nửa thân trên của chàng trần trụi, vết thương chồng chất trên lồng ngực rộng lớn màu lúa mạch,  vết sẹo dài nhất kéo dài từ đầu vai lan tràn đến bụng, cơ hồ không nhìn thấy một chỗ nào còn lành lặn hoàn hảo.
 
Chỗ cụt tay ở bên phía càng ghê người, toàn bộ cánh tay bị đứt đoạn, sẹo thịt màu đỏ dữ tợn thình lình lọt vào trong tầm mắt.
 
Đặc biệt là toàn bộ thân thể chàng như còn mang theo mùi máu tanh cùng sát khí trên chiến trường.
 
Khổng cô nương run lẩy bẩy hít mấy hơi khí lạnh.
 
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người nam nhân đáng sợ như vậy, hai chân không ngăn được mà run lên, cả người không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất.
 
……
 
Trên giường hình như còn nằm một người khác.
 
Nàng ta không nghe rõ Tiết Thành vừa nói gì, chỉ thấy chàng đột nhiên nắm cổ chân người nọ, giơ lên trước mặt chàng.
 
Sau đó, chàng liền thò đầu qua, hôn lên cổ chân trắng nõn kia.
 
Khổng cô nương che miệng, kinh sợ, suýt nữa thì kêu lên.
 
Đây, đây không phải là một màn đông cung ‘sống’ à?!
_________________________________
 
Tin tức Dụ Vương trốn thoát kinh động tới Tề Vương. Tề Vương lập tức hạ lệnh, điều động binh mã khắp kinh thành lùng bắt Dụ Vương.
 
Trước lều quân vương có rất nhiều tướng lĩnh đứng đợi sắp xếp.
 
Ngày thứ nhất bắt đầu săn bắn mùa xuân đã xảy ra việc lớn như vậy, nhân tâm hoảng sợ khắp bãi săn, binh lính thay phiên tuần tra nghiêm ngặt.
 
Mãi cho đến đêm khuya, Tiết Thành mới vội vội vàng vàng chạy trở về lều của mình.
 
Rửa mặt chải đầu xong còn chưa thấy Minh Trăn tới đây, chàng liền chuẩn bị thay quần áo đi tìm nàng.
 
Nhưng vừa mới cởi một nửa thì Minh Trăn vén rèm cửa, chầm chậm mà đi đến.
 
“Trăn Trăn, vì sao……”
 
Tiết Thành nhìn thấy nàng khập khềnh bước đi, nhăn chặt mày, lập tức đi qua khiêng người lên.
 
Sau khi đặt người nằm trên giường, Tiết Thành ngồi xổm xuống muốn cởi tất cởi giày cho nàng, Minh Trăn lập tức trốn sang bên cạnh.
 
“Trăn Trăn, duỗi chân ra.”
 
“Thiếp không sao, buổi tối ăn quá nhiều nên mới……”
 
“Duỗi chân ra đây.”
 
Tiết Thành hơi nổi giận, giọng điệu không khỏi cứng rắn lên.
 
Minh Trăn ngượng ngùng mà cúi đầu, duỗi cổ chân cho chàng nhìn.
 
Chàng đặt chân nàng lên đùi mình, xốc lên góc váy nàng, sau đó lôi kéo chiếc tất nhuộm đỏ máu xuống, lập tức nhìn thấy trên mắt cá chân có một vết máu ghê người.
 
“Tướng quân……”
 
“Làm sao mà bị thương?”
 
Tiết Thành trầm giọng mở miệng, ánh mắt còn

gắt gao mà khóa trên vết thương của nàng.
 
“Lúc chạy tới đây, thiếp hơi nóng lòng vội vàng, nên, nên……”
 
Giọng nói của Minh Trăn càng ngày càng nhỏ.
 
“Tướng quân, thực xin lỗi……”
 
Tiết Thành ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ cắn môi cẩn thận của Minh Trăn, trong lòng lập tức chua xót đau đớn.
 
Sau khi cởi giày cởi tất cho nàng, cháng đứng dậy, ấn Minh Trăn nằm lại trên giường, sau đó tự mình ngồi xuống cuối giường.
 
“Trăn Trăn, vì sao bị thương mà không nói cho ta biết?”
 
Tiết Thành đang cởi quần áo, lúc này ở trần nửa người trên. Chàng dựa vào cột giường nhìn Minh Trăn, thanh âm chua xót.
 
“Chúng ta đã thành thân rồi.”
 
Minh Trăn nằm rạp trên gối đầu, đôi mắt dần dần đỏ hoe.
 
“Thiếp……”
 
“Thiếp sợ hãi, tướng quân……”
 
Tiết Thành xoa gan bàn chân nàng, than thở nói:
 
“Trái tim của ta, cơ thể của ta đều thuộc về nàng, nàng sợ cái gì? Thậm chí nàng có thể tùy tiện làm hại ta. Muốn mạng của ta cũng được.”
 
Minh Trăn nghe vậy thì gấp đến độ dẫm lên tay chàng.
 
“Thiếp sẽ không làm hại chàng!”
 
“Tướng quân là người trong lòng của Minh Trăn……”
 
“Thiếp yêu tướng quân nhất trên đời này……”
 
Nàng bĩu môi, ủy khuất đáng thương mà nhìn Tiết Thành.
 
“Vậy đừng sợ.”
 
Tiết Thành trầm giọng nói xong thì nắm lấ cổ chân nàng, nâng lên, sau đó thò mặt lại gần, hôn lên vết thương kia.
 
Minh Trăn lập tức nắm chặt khăn trải giường, đôi mắt đỏ ửng.
 
Đầu lưỡi của chàng nhẹ nhàng liếm miệng vết thương, nước miếng ướt nóng hòa cùng vết máu, liếm từng chút từng chút một lên miệng vết thương cho tới khi sạch sẽ.
 
Trên cổ chân truyền đến cơn đau nhè nhẹ, lại hơi ngưa ngứa.
 
Động tác liếm láp vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, chậm rãi, môi mỏng mềm ấm ấn lên, mút nhè nhẹ.
 
“Ưm…… Ưm……”
 
“Tướng quân…… Dừng lại, ngứa……”
 
Chỉ chốc lát, hơi thở của Tiết Thành càng nặng nề, chàng siết chặt cổ chân của Minh Trăn, cúi đầu.
 
Minh Trăn dùng một chân khác đạp lên thân dưới của chàng.
 
Ngón chân trắng nõn của nàng đạp lên dương vật sưng to của chàng cách một lớp quần, nhẹ nhàng ấn lên.
 
“Tướng quân cứng quá nha.”
 
Minh Trăn đỏ bừng mặt, chân ấn lên côn thịt căng cứng, một chút lại một chút mà dẫm lên.
 
“Xoa xoa thì tốt rồi……”
 
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện