Mị Nguyệt Lâu.Nghiễm Nhân đã lâu không đặt chân đến, hôm nay nàng vận hắc y, đeo mạng sa, như thể trở lại là nữ ma đầu ngày nào.
Mắt ngọc lạnh nhạt liếc nhìn những vị khách xung quanh, thong thả sải từng bước chân lên lầu.Những vị khách quan kia không nén được si mê chăm chú nhìn nàng, thân ảnh nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, lại toát ra vẻ quỷ mị khiến người ta không dám đến gần.
Giống như đóa anh túc, kiều diễm hoặc nhân nhưng bất kì lúc nào cũng có thể đoạt lấy mạng người, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.Một khắc kia bọn họ nhận thấy những đạo ánh mắt sắc bén, liền không tự chủ cúi thấp đầu tiếp tục công việc của mình."Xem ra hoàng hậu sống không tệ." Nghiễm Nhân nhìn nữ nhân phong thái khinh vân xuất tục, dương chi bạch ngọc trước mắt, không khỏi tán thưởng.
So với lần đầu tiên gặp nàng ta trong lãnh cung có phần sinh động hơn.
Hoàng cung thật là mồ chôn của nữ nhân!"Đã để lâu chủ chê cười.
Đương kim hoàng hậu vốn đã chôn thân trong biển lửa của lãnh cung, thuộc hạ bây giờ chỉ là Mị La - thánh thủ thần y của Mị Nguyệt Lâu.
Nguyện một lòng trung thành với người!" Mị La hướng nàng quỳ gối, cúi thấp đầu, tuân kính hành lễ.Không chỉ Nghiễm nhân, Mị Nguyệt và Mị Vũ cũng đều kinh ngạc, chưa từng nghĩ đến nàng ta không màng thân phận tôn quý trước đây, hướng Nghiễm Nhân hành đại lễ như thế.Nghiễm Nhân phất phất tay áo, cười nói.
"Nếu đã là người một nhà, những nghi thức này đều miễn hết đi.""Đa tạ lâu chủ." Mị La từ tốn đứng dậy, bước đến ngồi cùng bàn với bọn họ."Chủ tử, hôm nay người hồng hạnh xuất tường tìm bọn ta là vì chuyện gì nha?" Mị Vũ không nhịn được trêu chọc nàng, lại rót cho nàng thêm chén rượu.Cũng khó trách Mị Vũ nói như thế, bởi vì vị vương gia kia bảo hộ nàng quá tốt, ngay cả khi bọn họ đến thăm nàng cũng luôn có hàng trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ."Ta thấy ngươi không cần cái lưỡi này nữa rồi nhỉ?" Nghiễm Nhân khẽ liếc đuôi mắt, thản nhiên đáp lời."A...!Thuộc hạ sai rồi! Nên nói là người quang minh chính đại vượt tường!" Mị Vũ vội vàng sửa lời so với không sửa còn dễ nghe hơn.Những người có mặt được một phen phá lên cười."Ta thấy chủ tử nói đúng, cái lưỡi để ở chỗ ngươi thật là vô dụng." Mị Nguyệt hiếm khi lên tiếng cũng hùa theo châm biếm Mị Vũ.Mị Vũ bĩu môi, nàng nói không hề sai mà.
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết không đời nào Lệnh Thiên Liễm để Nghiễm Nhân xuất phủ dễ dàng như thế, bên cạnh còn không có kẻ bảo vệ, trừ khi là nàng lén trèo tường mà đi!Nghiễm Nhân nâng bát rượu lên uống cạn, thoáng chốc bọn họ đã uống hết mấy vò rượu.Bên ngoài kinh thành phồn hoa, nàng thầm nghĩ nếu như ngày đó Lệnh Thiên Duật giành được giang sơn, liệu thiên hạ có thể thái bình thịnh thế như vậy không? Liệu kết cục của nàng sẽ ra sao? Có như Trầm Tư Tuyết không? Và có lẽ đến chết nàng cũng không thể gặp qua Lệnh Thiên Liễm một lần, càng không thể biết được tấm chân tình mười năm của hắn?"Người say rồi sao?" Mị La thấy nàng thất