Tất cả mọi thứ đều vì bọn họ!
Đôi mắt đen của Hạ Tử Hy liền híp lại, nhìn cô: “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
An Nhược Mạn ngược lại cười lạnh: “Tôi muốn nói gì không lẽ anh không biết sao? Mỗi ngày đều nói rằng đến phòng sách làm việc, thật sự làm việc sao?”
“Cô đến phòng sách đụng vào máy tính của tôi sao?” Hạ Tử Dục không tin được hỏi, đôi mắt nhanh chóng trở nên càng sắc bén hơn.
An Nhược Mạn hai tay khoanh trước ngực: “Như thế nào? Tôi không thể động vào sao?”
Nhìn cô như vậy, Hạ Tử Dục nhất thời không biết nên nói như thế
nào, dù trong ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt trong người, nhìn cô lâu như vậy, cuối cùng anh đẩy cửa rời khỏi.
An Nhược Mạn đứng trong phòng ngủ, nhìn theo bóng anh rời đi, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cũng vô cùng tức giận!
Sự đau khổ trong lòng, ủy khuất không cách nào bộc phát, chỉ có thể nhào đến trên giường, cầm lấy chăn mền cùng gối ngủ hung hăng vứt xuống đất.
Hạ Từ Dục, tôi tuyệt đối không bỏ
qua như thế này đâu!
Còn có Hạ Từ Hy, ủy khuất của tôi, nhất định sẽ đòi trở lại!
Đêm này…định sẵn là một đêm mất ngủ!
Hạ Tử Dục ngồi trong phòng sách, nhìn máy tính của mình, nghĩ đến An Nhược Mạn đã nhìn qua, nhưng lại không biết cô ta đã xem được bao nhiêu!
Ban ngày chống đối khắp nơi với Hạ Từ Hy, anh lúc đó nên đoán ra được sự việc!
Nghĩ đến đây, ngón tay luồn vào mái tóc dày, nhìn rất lâu vào màn hình máy tính.
Còn Hạ Tử Hy lúc này đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn ánh trăng bên ngoài, mặc dù không thấy rõ bất kỳ thứ gì, nhưng chỉ có khung cảnh mờ áo mới có thể khiến suy nghĩ của cô được thả lỏng.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng