Mục Cảnh Thiên không hề lên tiếng, ánh mắt cũng thừa nhận chuyện này.
An Nhược Mạn đột nhiên bật cười: “Cho nên chuyện này anh
biết, Hạ Tử Dục biết, Hạ Tử Hy cũng biết, chỉ một mình em không biết?”
“Nhược Mạn, chuyện này anh nhất định phải nói với em, đây chỉ là chuyện một đơn phương của một mình Hạ Tử Dục, không chút liên quan gì đến Tiểu Hy!” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ.
“Vậy sao? Anh dám chắc chứ?” An Nhược Mạn nhìn anh cười lạnh.
“Không ai rõ ràng hơn anh!”
An Nhược Mạn nhìn anh, suy ngẫm rất lâu, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như vậy, cuối cùng liền cầm lấy túi xách chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của An Nhược Mạn, khuôn mặt tuyệt đẹp của Mục Cảnh Thiên dần dần buốt giá, ánh mắt u tối giống như một hố đen không đáy, chỉ cần nhìn giống như vạn kiếp bất phục.
An Nhược Mạn sau khi rời khỏi Vân Duệ, bước đi trên phố.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập, nhất thời cảm giác bản thân quá cô độc, không biết nên làm như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô không hề có một người bạn thật sự.
Dù cho có vài người bạn, nhưng cũng vì thân phân của cô, bình thường đều âm thầm so sánh, nếu như tìm bọn họ tâm sự, chỉ sợ rằng trước mặt an ủi, nhưng sau lại bị bọn họ xem như trò cười.
Cho nên đến hiện tại, cô căn bản không biết nên làm như thế nào,
trong lòng ngàn vạn đau khổ, ngược lại không có một người có thể tâm sự.
Nhìn đường phố nhộn nhịp lúc này, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc.
Có đôi khi, cô thật sự vô cùng hâm mộ Hạ Tử Hy, có nhiều bạn tốt như vậy ở bên cạnh.
Giống như Đô Đô, giống như Khả Khả…
Cô cũng thừa nhận, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, cô có đố kị cũng có hâm mộ, cũng vì cô cảm thấy,
trên thế giới này tại sao lại có một người con gái như vậy, có thể dịu dàng, nhưng lại có khí chất khiến người khác không có cách nào đụng chạm đến.
Nhưng điều này cùng với việc cô sau khi biết