“Con đi hỏi thăm tình hình!” Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ nói.
Hạ Tử Hy gật đầu, anh liền bước vào bên trong.
“Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng,
trước mắt xem tình hình như thế nào đã!” Hạ Tử Hy an ủy nói, mặt dù bản thân rất lo lắng, nhưng vào thời điểm này vẫn nên an ủi hai người lớn tuổi quan trọng hơn.
Hứa Vy Nhân gật đầu, có Hạ Tử Hy ở đây, bà giống như cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Trải qua một lát, Mục Cảnh Thiên quay lại, nhìn bọn họ: “Đã truyền máu xong rồi, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, mọi người tạm thời có thể yên tâm!”
“Thật sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhìn về phía cô gật đầu.
Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa dứt lời cánh cửa phòng cấp cứu liền được bật mở, bác sĩ vội vàng bước ra ngoài, bọn họ cùng nhau chen chúc bước lên: “Bác sĩ, như thế nào rồi?”
“Hiện tại đã hoàn tất truyền máu, bệnh nhân cũng đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại đã được đưa đến phòng bệnh bình thường, có điều cần phải vài tiếng sau mới có thể tỉnh lại, mọi người hiện tại có thể
vào thăm!”
Lúc này mọi người mới triệt để thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bác sĩ!”
“Không có gì!”
Sau khi bác sỹ rời khỏi, An Nhược Mạn cũng được đẩy ra: “Nhược Mạn…”
Hạ Tử Dục cũng sau đó cũng bước ra ngoài, bọn họ bước đến hỏi han: “Từ Dục, không có chuyện gì chứ?”
Không nghĩ đến Hạ Tử Hy cũng
đến, ánh mắt liếc nhìn sang cô, anh lắc đầu: “Không