Dáng vẻ của Hạ Tử Dục càng bình tĩnh, không chút xao động, An Nhược Mạn càng tức giận: “Đi, lập tức rời khỏi đây, tôi không muốn gặp anh!” cô chỉ tay về phía cánh cửa hét lớn.
Hạ Tử Dục đứng im, nhìn dáng vẻ kích động của cô như vậy, Hạ Tử Dục cũng không nói tiếp bất kỳ điều gì, sau đó trực tiếp bưó’c ra ngoài.
Muốn anh ta rời khỏi, nhưng anh thật sự rời khỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất vọng, khó chịu!
Sự rối rắm, phức tạp trong lòng, cảm giác nói không nên lời.
Nhìn bóng dáng anh biến mất trước cửa, đôi mắt An Nhược Mạn ngân ngấn nước mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗ lực khống chế nước mắt không để nó rơi xuống.
An Nhược Mạn, không được mềm lòng, cũng vì người đàn ông đó căn bản không yêu cô!
Vốn dĩ cho rằng anh đã rời khỏi, không quay trờ lại, nhưng như thế nào cũng không ngờ đến, anh vẫn còn quay trở lại.
Trong phòng bệnh, Hạ Tử Hy chuẩn bị bữa sáng, đến mức còn mang đến trước mặt cô: “Ăn chút đồ đi, sức khỏe cũng sẽ khôi phục nhanh hơn!”
Nhìn Hạ Tử Dục lúc này, mỗi một hành động của anh, mỗi một câu nói, trong mắt An Nhược Mạn đều là giả vờ.
“Tôi không án…” một tiếng “loảng xoàng” vang lên, cô hung hăng hất tung toàn bộ bữa sáng trước mặt, vỡ vụn tan nát trước mặt.
Giây phút này, Hạ Tử Dục ngây người.
An Nhược Mạn nhìn anh hét lớn: “Hạ Tử Dục, không cần bày ra dáng vẻ giả mù sa mưa quan