Kể từ ngày hôm đó, Hạ Tử Dục cũng không hề xuất hiện. ít nhất trong mắt An Nhược Mạn, anh chưa từng quay trở lại.
Nói ra, con người chính là sinh vật kỳ lạ, khi người ta xuất hiện, cô từng lời từng chữ muốn người ta rời đi, nhưng khi người ta thật sự rời khỏi, ngược lại cảm thấy vô cùng lạc lõng thất vọng.
ít nhất trong mắt An Nhược Mạn, Hạ Tử Dục nên ghé qua, còn về việc có đồng ý cho anh ở lại hay không, lại là chuyện của cô.
Con người chính là một tổ hợp
mâu thuẫn như vậy!
Hai ngày kế tiếp, Hạ Tử Dục không hề xuất hiện, cảm xúc của An Nhược Mạn cũng không còn kích động như trước, nhưng cả người cũng như không còn chút sức sống nào.
Hứa Vy Nhân không ngừng chạy đến bệnh viện chăm sóc cho cô, nhưng An Nhược Mạn cũng chưa từng cho chút sắc mặt tốt đẹp.
“Nhược Mạn, bất kể con tức giận như thế nào, cũng không nên làm khó sức khỏe của bản thân, sức khỏe chính là vốn liếng của con!”
Hứa Vy Nhân tận tình khuyên bào.
Cho đến tận buổi tối, khi trời rất khuya, Hứa Vy Nhân mới bước ra ngoài.
Sau đó, khi vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Tử Dục đang đứng bên ngoài.
“Từ Dục…”
Hạ Tử Dục lúc này mới bước đến gần: “Cô ấy như thế nào rồi?”
“Vừa ăn chút thức ăn, hiện tại đã ngù rồi!” Hứa Vy Nhân nói.
Hạ Tử Dục gật đầu.
“Nếu như con đã đến, tại sao