Nhìn An Nhược Mạn lật người sang một bên, Hạ Tử Hy liền đứng dậy, bước ra ngoài.
Hạ Tử Hy bước ra ngoài chưa được bao lâu, điện thoại liền vang lên: “Như thế nào, đã rời khỏi bệnh viện chưa?”
“ừ, hiện tại lập tức trở về công ty!”
“Anh đến đón em!”
“Không cần đầu, em tự mình bắt
xe trở về là được!”
“Mười phút, rất nhanh sẽ đến nơi!”
Hạ Từ Hy nắm chặt điện thoại, vui sướng nở nụ cười: “Được thôi!”
Từ bên trong bệnh viện bước ra ngoài, chỉ mất vài phút, sau đó đừng chờ thêm vài phút trước cửa bệnh viện, rất nhanh đã thấy bóng một chiếc xe vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Chiếc xe dừng trước mặt cô, Mục Cảnh Thiên từ trên xe bước
xuống, vóc dáng tiêu chuẩn, cao ráo thẳng tắp, mang đến cho người khác một cảm giác an toàn, không biết vì nguyên nhân gì vào giây phút này Hạ Tử Hy thật sự rất muốn ôm lấy anh.
Vừa nghĩ như vậy liền hành động.
Hạ Tử Hy vươn tay, lao vào vòng tay anh.
Mục Cảnh Thiên chỉ dùng một cánh tay ôm lấy cô mỉm cười hỏi: “Làm sao
“Không có gì, chỉ là muốn ôm anh
mà thôi!”
“Vợ à, em thừa nhận đi, thừa nhận em không cách nào rời khỏi anh!” Mục Cảnh Thiên ôm lấy cô, đắc ý cùng thỏa mãn mỉm cười nói.