Nhìn thấy người từ bên trong dần bước ra ngoài, tầm mắt Mục Cảnh Thiên liền nhìn qua, sau đó đặt quyển tạp chí xuống, nhấc người đứng dậy đi về phía cô.
“Như thế nào? Không sao chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy nhìn anh lắc đầu.
Lúc này, ủy viên Ngô từ phía sau bước ra, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền vội vàng mỉm cười bước lên: “Mục tồng, không nghĩ đến ở nơi này còn gặp được anh!” vừa nói liền tiến đến muốn
bắt tay.
Mục Cảnh Thiên đứng trước mặt ông, thân thể thẳng tắp, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông, cũng không hề có ý bắt tay với ông.
ủy viên Ngô có chút ngượng ngùng mỉm cười rụt tay về, biết rõ Mục Cảnh Thiên trước giờ vẫn như vậy, ông cũng không tiện nói thêm điều gi.
Nếu như không phải có chuyện cần nương nhờ, vậy thì ông cũng sẽ không bắt chuyện với anh ta.
Khuôn mặt mỉm cười, nhưng trong lòng không chừng đang mắng nhiếc.
“Xin chào ủy viên Ngô!”
ủy viên Ngô mỉm cười: “Không nghĩ đến nơi này còn có thể gặp được Mục tổng, như thế nào có muốn đến văn phòng uống chút trà không?”
“Không cần đâu, tôi đến đây vốn dĩ để ở bên cạnh vợ mình!” vừa nói, bàn tay của anh liền đặt lên người Hạ Tử Hy, lời này có ý gi, cũng rất rõ ràng.
ủy viên Ngô nhìn Hạ Tử Hy, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng vì vừa rời ở bên trong vừa cùng Hạ Tử Hy diễn ra một màn “đàm phán” tôi sống ông chết, hiện tại dựa theo những lời Mục Cánh Thiên đang chứng minh Hạ Tử Hy