“Bác sĩ? Như thế nào?” Mục Cảnh Thiên vội vàng bước lên lo lắng hỏi han.
Người nhà Hạ gia cùng Mục gia đều bước lên nhìn bác sĩ, chỉ sợ rằng nghe thấy tin không tốt từ bác sĩ.
Bác sĩ nhìn thấy bọn họ, nỏ’ một nụ cười chuyên nghiệp: “Mọi người không cần lo lắng, chỉ là có chút chóng mặt, không có vấn đề gì cả, thai nhi cũng không có trở ngại gì!”
Nghe đến không có chuyện vì, tất cả mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sự không có vấn đề gì chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Bác sĩ mỉm cười: “Ngất xỉu cũng vi sức khỏe yếu ớt, hơn nữa lừa giận dâng lên, thật ra không có vấn đề gì cả!”
Lời nói này khiến cho Mục Cảnh Thiên yên tâm hơn rất nhiều, nhìn vào phòng bệnh, trực tiếp bước vào bên trong.
Còn Hạ Từ Hy lại nằm trên
giường bệnh, mi mắt khẽ chớp, dáng vẻ như đang muốn tình.
Mục Cảnh Thiên sải bước tiến lên, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Tiểu Hy, Tiểu Hy…”
Còn người phía sau cũng cùng bước vào, không ai không lo lắng, tất cả đều nhìn lên người đang nằm trên giường, lo lắng nhìn cô.
Nhìn cô từ từ mở mắt nhìn, trái tim đang treo ngược của Mục Cánh Thiên lúc này mới yên tâm buông xuống.
“Em tình rồi sao?” giọng nói từ tính vang lên, âm thanh trầm thấp, nhưng cũng vì lo lắng cùng căng thẳng, giọng nói đặc biệt dễ nghe.
Hạ Tử Hy nhìn khuôn mặt được phóng lớn lên trước mặt, hàng lông mi khẽ chớp: “Em không sao cả!”
“Em dọa anh sợ rồi!” Mục Cảnh Thiên nói, giọng nói khàn đục, ánh mắt thâm trầm, có thể nhận ra, anh vừa rồi thật sự rất lo lắng.
“Khiến anh lo lắng rồi!” Hạ Tử Hy
nhẹ giọng nói.
“Chỉ cần em không sao là được!” Mục Cảnh Thiên lúc này