Nhìn dáng vẻ lúc này của Vinh Cẩm, A Hoa suy nghĩ một lát: “Vậy anh Vinh có muốn vào trong xem thử không?”
Vinh Cẩm nhìn A Hoa, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, nếu như không có chuyện gì, vậy thì chúng ta quay về thôi!”
“Quay trở về sao?”
Vinh Cẩm gật đầu.
“Nhưng, chúng ta chỉ vừa mới đến đây…”
“Quay về!” Vinh cẩm kiên quyết nói.
A Hoa nhìn Vinh cẩm, ông rõ ràng biết Vinh cẩm thật sự muốn bước vào thăm, nhưng chỉ có thể tận lực kiềm chế.
Dáng vẻ này khiến cho A Hoa thật sự vô cùng đau lòng.
Nhưng ngược lại không cách nào nói hay làm được điều gì.
Cuối cùng ông chỉ đành bước lên xe: “Lái xe!” sau đó nhìn sáng tài xế dặn dò.
Tài xế nghe thấy liền khởi động xe rời đi.
Vinh Cẩm ngồi trong xe, khuôn mặt không chút cảm xúc nhưng khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn lại hiện lên tia u sầu.
Một người từng lăn lộn trong bóng tối, vào giây phút này nhìn lại có vài phần bất lực cùng cô đơn.
Đôi mắt A Hoa né tránh, có chút không nhẫn tâm nhìn.
Ông thật sự hi vọng anh Vinh có thể hượng thụ niềm vui con cháu,
dù cho nhiều năm về trước ông đã gây ra sai lầm, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ánh mắt nhìn về phía khung cửa sổ bên ngoài, trong lòng nói không nên sự trầm lắng.
“Đúng rồi, bất kể như thế nào, cũng phải tim người chặn tin tức kia xuống!” Vinh cẩm nói.
Ông vẫn có chút lo lắng cho Hạ Tử Hy.
Dù cho giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
A Hoa lên tiếng: “Hiện tại trên mạng có rất nhiều người công kích đối