Hạ Tử Hy chính là điểm thảo luận lớn nhất trong chuyện này, đứng trước micro, nở nụ cười bao dung rộng lượng: “Xin chào mọi người, tôi là Hạ Tử Hy, bất kể hôm nay có bất kỳ vấn đề gì, tôi đều sẽ trả lời tất cả mọi người, hiện tại buổi họp ký giả bắt đầu, mọi người có thể tùy ý đặt câu hỏi!”
Cô vừa xuất hiện liền dịu dàng mỉm cười, thái độ rộng rãi cùng khiêm tốn đã giành được sự đánh giá tốt từ mọi người, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị
những câu hỏi sắc sảo, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng những chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, dù sao người cũng đã đến đây, cũng vì thỏa mãn yêu cầu muốn biết của tất cả mọi người.
“Hạ tiểu thư, theo như tiết lộ của người biết sự việc, đã nói rằng cô không phải là con gái ruột của Hạ gia, chuyện này là sự thật sao?”
Vừa bắt đầu, liền có ký giả bắt đầu vào chủ đề chính.
May mắn, Hạ Tử Hy sớm đã chuẩn bị tốt các câu hỏi, đối với vấn đề này, tất nhiên cũng đã nằm trong danh sách chuẩn bị.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không phải!”
Câu trả lời vừa được thốt lên, những người bên dưới đều kinh ngạc, các máy ảnh càng hoạt động hết công suất.
Mục Cảnh Thiên ngược lại đưa mắt nhìn sang Hạ Từ Hy, còn biểu cảm của cô lúc này từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, vô cùng dịu dàng.
“Cho nên chuyện này thật sự đúng như vậy sao?”
“Không sai, tôi quả thật không phải là con gái ruột của Hạ gia, ba mẹ ruột của minh là ai đến bản thân tôi cũng không biết rõ, tôi càng không biết mọi người nhận định như thế nào mới là con ruột, là có quan hệ máu mủ sao hoặc là như thế nào, nhưng trong mắt tôi, Hạ gia chính là mái nhà, còn tôi chính là con gái ruột của họ!”
Những lời bình tĩnh của Hạ Tử Hy, khiến cho những người bên dưới nhất thời trờ nên dịu dàng
hơn hoặc có lẽ vì ảnh hưởng từ ngôn ngữ, đối diện với một người phụ nữ mang thai nhưng vẫn kiên cường cùng dịu dàng, mọi người vừa nghe vừa nhìn, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Hạ tiểu thư có thể nói chi tiết hay không?”
“Trong trí nhớ của tôi thi mình được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc; thật ra từ năm mười tám tuổi tôi đã biết sự thật này, thời điểm đó khi vừa biết được chuyện này, tôi cũng giống như những đứa trẻ khác, trong lòng
không cách nào tiếp nhận, đến mức có chút phản nghịch, từ bỏ chuyên ngành quản lý thương mại, sau đó lựa chọn chuyên ngành khác, thật ra những năm tháng đó tôi thật sự có chút lo lắng, sợ rằng bọn họ không cần mình, càng sợ