Chính vào thời điểm này, điện thoại của cô liền vang lên.
Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, chân mày nhíu chặt, sau đó nghe máy.
“Alo…”
“Có thời gian không?”
Sắc mặt An Nhược Mạn không quá tốt, cũng vì người đối diện chính là Hạ Tử Dục.
Là người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận.
“Có chuyện gì không?” An Nhược Mạn lạnh lùng hỏi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia lạnh lùng.
“Ra ngoài, chúng ta trò chuyện!”
“Trò chuyện gì? Có gi để nói sao?” An Nhược Mạn hỏi.
“Bất kể có ờ bên nhau hay không ở bên nhau, cũng cần phải nói rõ ràng, không lẽ cô muốn quan hệ cứ cứng ngắt như vậy?” Hạ Tử Dục hỏi.
Cho nên anh muốn hẹn cô ra ngoài, chính vì nói rõ ràng, vì ly hôn sao?
Khi nghĩ đến chuyện này, trái tim An Nhược Mạn vẫn không nhịn được đau đớn một trận.
Nhưng bất kể như thế nào, cô đều không thể tiếp tục vứt bỏ tự tôn, mỉm cười lên tiếng: “Được chứ, khi nào? Địa điểm?”
“Hiện tại, tiệm café Blues!”
An Nhược Mạn nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay ẩn ần hóa trắng: “Được!”
Vừa dứt lời, cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhìn bản thân trong gương, cô không ngừng nói với bản thân;
An Nhược Mạn rõ ràng biết người đàn ông đó không yêu
mình, vậy thì cần gì hèn mọn như vậy, cũng vì như vậy, anh ta cũng sẽ yêu cô.
Vừa suy nghĩ An Nhược Mạn liền thay quần áo, trang