“Đừng gọi tên tôi, anh không có tư cách!” vừa nói, An Nhược Mạn lạnh lùng nhìn anh, “Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi về trước đây!” vừa nói, liền cầm lấy túi xách hung hãng trừng mắt nhìn anh sau đó rời khỏi.
Hạ Tử Dục ngồi im nhìn theo bóng lưng của cô, chân mày nhíu chặt.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khôi phục trời yên bể lặng!
Bước ra khỏi tiệm café, An Nhược Mạn bước lên xe, trái tim vẫn không ngừng đập mạnh.
Có chút tức giận không dứt.
Cô biết rằng, quá nữa chính là tức giận, cũng vì đến tự sự thay đổi bất ngờ từ Hạ Tử Dục, cũng như việc anh bảo cô quay trở về.
Thật xem cô như muốn gọi đến thì đến, muốn vẫy đi thì đi sao!
An Nhược Mạn tức giận vứt túi xách sang một bên, hận chết bản thân mình, rõ ràng đã hứa rằng sẽ không vi anh mà tức giận hay
động lòng, nhưng hiện tại vẫn có chút không cầm lòng được.
Chính vào lúc cô đang tức giận, thì điện thoại một bên vang lên.
Liếc mắt nhìn số điện thoại, An Nhược Mạn vẫn cầm lên nghe máy.
“Alo!”
“An tiểu thư, là tôi!”
“Là ai?” An Nhược Mạn hiện tại đang trong trạng thái tức giận.
“Tôi là ký giả cùa Tân Vũ, trước
đây đã từng giúp đỡ cô đãng tin tức kia!”
Nhắc đến chuyện này, chân mày An Nhược Mạn nhíu chặt: “Có chuyện gì?”
“Tôi hiện tại đã bị cấp trên biết được, mất công việc, nhưng tôi cũng không khai ra cô!” người đàn ông kia nói.
An Nhược Mạn có thể nghe ra được trong lời nói của ông ta có ẩn ý.
“Vậy sao? Cảm ơn!”
“Tôi bị cấp trên đuổi việc, hiện tại đến bất kỳ công tỵ nào cũng không có người nhận, tôi có khả năng không thể tiếp tục ở lại thành phố A nữa!” người đàn ông kia tiếp tục nói.
An