“Tôi…”
“Ông theo dõi tôi sao?” An Nhược Mạn truy hỏi.
Tìm người đối với ký giả mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản, ông nhìn An Nhược Mạn trực tiếp vào chủ đề chính: “An tiểu thư, tin tức kia giá một triệu, vô cùng
xứng đáng!” người ký giả kia nhìn An Nhược Mạn nói.
“Ông có phải đã bị điên rồi hay không?” An Nhược Mạn hỏi.
“Cũng vì tôi giúp cô đãng lên tin tức kia, hiện tại đã bị cấp trên đuổi việc, cả thành phố A đều không có người dám nhận tôi vào làm việc, tôi chỉ có thể đành rời khỏi nơi này!” người ký giả kia khổ sở nói.
“Vậy thi ông cứ rời khỏi đây, lúc đó tôi cũng đã đưa tiền cho ổng rồi!”
“Cô chỉ đưa vài ngàn mà thôi, tôi hiện tại là mất đi công việc dài hạn!”
“Ban đầu là do bản thân ông muốn làm, có quan hệ gì đến tôi cơ chứ!” An Nhược Mạn lạnh lùng nói, tâm trạng cô hiện tại vô cùng không tốt.
Nghe thấy An Nhược Mạn đã nói như vậy, ký giả vội vàng kể khổ: “An tiểu thử, cô xem như đáng thương cho tôi, cho tôi chút tiền, tôi còn phải nuôi vợ cùng con nhỏ, tôi nếu như mất đi công việc này, vậy thì người một nhà chúng tôi biết lấy gì mà án!”
Nếu như là ngày bình thường, An Nhược Mạn nhất định đã bị những lời này của ông ta làm cảm động, nhưng mà hiện tại, tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, cũng là lúc cô không tin tưởng bất kỳ người nào nhất.
“Ông có phải còn có ba mẹ phải chăm sóc?” An Nhược Mạn nhìn ông hòi.
Quả nhiên người đàn ông kia ngây người.
Ông ta vẫn chưa lên tiếng, khóe môi An Nhược Mạn liền nhếch lên nụ cười châm chọc: “Cách nói
này từ cổ đại đã có, dùng đến hiện tại ông không chán hay sao, có thể bị người khác điều tra ra được, điều này chỉ có thề nói do vấn để của bản thân ông!” vừa dứt lời, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn sau đó tiếp tục bước đi.
Sắc mặt người kí giả lập