An Nhược Mạn trực tiếp bước lên lầu, đến quần áo cũng không thay, trực tiếp ngã vật trên giường, vùi đầu vào gối, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Một đêm nay đã định sẵn không cách ngủ yên.
Còn phía bên Hạ Từ Dục, sau khi trở về phòng ngồi trên giường bệnh, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, giây phút đó giống như một giấc mơ.
Nhưng anh rõ ràng biết rằng đó không phải là một giấc mơ.
An Nhược Mạn đã đến đây!
Cô đã ghé qua! N
Ngồi trên giường bệnh, nhìn tập văn kiện đặt trên đầu giường, anh chậm chạp cầm lên.
Giống như thông qua túi văn kiện bên ngoài, anh có thề nhìn rõ nội dung bên trong.
An Nhược Mạn, em thật sự muốn chạy trốn khỏi anh sao?
Ngày hôm sau!
An Nhược Mạn ngủ đến mười một giờ mới tỉnh giấc, vừa thức dậy liền nghe thấy tiếng Vân Ý gọi tên dưới lầu.
“Nhược Mạn, có một tập văn kiện của con!”
An Nhược Mạn khi nghe tiếng bà vang lên, lúc này mới lười biếng bước xuống giường, sau đó bước xuống lầu.
“Văn kiện gì?” An Nhược Mạn vò mái tóc rối bước xuống lầu, vẫn có chút buồn ngủ, đêm qua cô mấy giờ ngủ thiếp đi đến bản thân cô cũng không rõ.
Khi nhìn thấy An Nhược Mạn, Vân Ý kinh ngạc thốt lên: “Nhược Mạn, mắt con làm sao vậy?”
“Mắt? Có chuyện gì sao?” An Nhược Mạn sờ lên đôi mắt của mình.
“Sưng húp, nhưng thế nào lại sưng húp như vậy?” Vân Ý nói.
An Nhược Mạn vươn tay ấn vào đôi mắt mình, suy nghĩ một lát, đêm qua khóc đến ngủ thiếp đi, không sưng lên mới lạ.
“Cũng không có gì, có khả năng đêm qua thức khuya mà thôi!” An
Nhược Mạn tùy tiện tìm một