Chỉ đơn giản ngồi nghe bọn họ trò chuyện chính là một hình ảnh vô cùng tốt đẹp.
Chính vào lúc này, điện thoại của Huống Thiên Hựu liền vang lên, sau đó liếc mắt cầm lên nghe máy.
“Alo…”
“Khi nào?”
“Được, tôi biết rồi!”
Chỉ đơn giản vài câu nói liền ngắt máy.
Tiêu Ân tùy tiện hỏi một câu: “Là ai?”
“An Mạc Thiên!”
Nghe đến cái tên này, chân mày nhíu chặt: “ông ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?”
Mục Cảnh Thiên cũng uống chút rượu, ánh mắt nhìn sang anh.
“An Nhược Mạn vài ngày nữa sẽ ra nước ngoài, hẹn cùng nhau dùng bữa!” Huống Thiên Hựu tùy tiện trả lời một câu.
Hạ Từ Hy vừa uống nước bên
cạnh, khi nghe đến đây có chút ngây người.
An Nhược Mạn muốn ra nước ngoài sao?
Xem ra, anh trai vẫn không chủ động.
Chính vào lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Mục Cảnh Thiên nhìn sang cô, giống như đã đoán ra được cô đang suy nghĩ điều gì, vươn tay nắm chặt tay cô: “Được rồi, chuyện của bọn họ cứ để cho bọn họ tự mình suy nghĩ đến, nếu như thật sự có