Sau khi nhận được tin tức này, Hứa Vy Nhân kích động đến mức ngất xỉu.
Hạ Thiên ở bên cạnh chăm sóc bà, một bên suy nghĩ hết mọi biện pháp để bảo lãnh Hạ Tử Dục ra ngoài, nhưng mà lần này, bất luận dùng biện pháp gì cũng không thể cứu anh ra được.
Giống như, Hạ Tử Dục lần này vào bên trong, chính là không cách nào được thả ra ngoài.
Trong bệnh viện.
Hứa Vy Nhân ôm chặt Hạ Thiên khóc lớn: “Làm sao đây, tôi chỉ có một đứa con trai, không lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn nó ngồi tù sao?”
“Hạ Thiên, ông mau nghĩ cách cứu con trai chúng ta!”
Hạ Thiên nhìn dáng vẻ đau lòng của Hứa Vy Nhân, ông như thế nào không đau lòng cho được chứ.
“Thằng bé gây ra chuyện như vậy, vốn dĩ đã không còn chỗ
quay đầu!” Hạ Thiên chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hứa Vy Nhân bật khóc, đột nhiên nhớ ra điều gì: “ông mau đi cầu xin Mục Cảnh Thiên, chỉ cần cậu ta đồng ý buông tha cho Tử Dục, vậy thì Tử Dục sẽ không có gì!” vừa nói, Hứa Vy Nhân liền lập tức xốc lên tấm chăn, muốn bước xuống giường tìm Mục Cảnh Thiên.
“Vy Nhân, bà bình tĩnh một chút, bà đi như vậy, căn bản không gặp được cậu ta!” Hạ Thiên ngăn cản.
“Vậy thì phải làm như thế nào? Không lẽ thật sự để con trai cứ như vậy ở tù sao? Nếu như thật sự ngồi từ, pháp quyết ít nhất cũng phải mười mấy năm, toàn bộ thời gian của Tử Dục đều sẽ bị lãng phí ở bên trong!” Hứa Vy Nhân kích động nói.
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Hạ Thiên cũng lập tức căng cứng, chuyện này không lẽ ông không biết hay sao?
Tính nghiêm trọng của chuyện này, ông còn rõ ràng hơn ai khác.
Chỉ là…
“Ông còn đang do dự chuyện gì? Không lẽ thật sự trơ mắt nhìn con trai vào tù ông mới cam lòng?” Hứa Vy Nhân trước giờ luôn giữ hình tượng đoan trang rộng lượng, hiện tại lại không chút chú ý đến bật khóc, một lòng chỉ muốn Hạ Tử Dục có thể trở về.
“Bà cho rằng tôi nỡ sao? Phía bên Vân Duệ, bất kể tôi liên hệ như thế nào, đều không thể liên lạc được với Mục Cảnh Thiên, câu ta hiện tại đang có lòng muốn né tránh chút ta!” Hạ Thiên quyết đoán nói.
Nước mắt Hứa Vy Nhân không
ngừng tuôn rơi, bà hiện tại không có