Mục Cảnh Thiên vui vẻ không thôi, cũng không cảm thấy bữa ăn sáng kiểu Pháp này không ngon nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Tử Hy đang thu dọn đồ đạc, còn Mục Cảnh Thiên thì phải họp với A Kiệt.
“Mục tổng, anh cứ yên tâm, việc
anh giao cho tôi, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, phía bên Mục lão thái thái tôi cũng đã chuyển lời rồi, nghe nói anh đã tìm thấy Hạ tiểu thư, bọn họ đều rất vui!”
Mục Cảnh Thiên khẽ gật đầu.
Tiểu Thời Quang đang ngồi ở một bên, nhìn Hạ Tử Hy bận rộn, mà Mục Cảnh Thiên cũng không biết ngồi ở đó làm gì, Tiểu Thời Quang không hài lòng, khóc y y a a.
Con khóc, Mục Cảnh Thiên làm sao có thể chịu được, nói với người trong máy tính: “Đợi một
chút!” Vừa nói anh vừa đứng dậy đi về phía Tiểu Thời Quang.
Bế cậu ta ra khỏi ghế, cậu ta cũng lập tức phối hợp dường như không khóc nữa, ngược lại còn rất vui vẻ, dáng vẻ rất kích động.
Kỳ thực vừa rồi ý của đứa bé chính là muốn được Mục Cảnh Thiên bế…
Lại ngồi xuống trước máy tính, A Kiệt đang uống nước, xém chút nữa phun ra rồi.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc…
đây là???” A Kiệt nhìn trong máy tính thấy Mục Cảnh Thiên đang bế một đứa bé, cảnh tượng đó vô cùng đáng kinh ngạc, không biết phải hình dung như thế nào.
Mục Cảnh Thiên đã học được cách bế trẻ con rồi, nhìn lướt qua người trên màn hình máy tính, bình