“Thế nhưng bây giờ có thể tìm thấy em, cũng không tính là muộn!” Mục Cảnh Thiên nói, “Nếu qua mười năm, tám năm, lúc đó phải làm thế nào mới tốt đây!”
“Em sẽ không cho anh thời gian lâu như vậy, nếu như anh không đến tìm em, em cũng sẽ trở về tìm anh!” Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Hy nhìn cô cười ấm áp.
Hạ Tử Hy cũng đưa cánh tay ra, khoác lấy cánh tay anh, dựa lên
vai anh, cả nhà ba người cùng hưởng thụ ánh nắng lần cuối cùng ở nơi đây.
Buổi tối, chín giờ, bọn họ thuận lợi lên máy bay.
Vì để Hạ Tử Hy và Tiểu Thời Quang được thoải mái một chút, Mục Cảnh Thiên đã bao trọn khoang hạng nhất.
Tiểu Thời Quang có thể trước đây chưa từng mệt như vậy nên sớm đã gục lên vai Mục Cảnh Thiên ngủ thiếp đi, cô tiếp viên
cẩn thận đưa chiếc xe đẩy trẻ em tới, đặt Tiểu Thời Quang vào bên trong, lúc này hai người mới có thể thoải mái hơn nhiều.
“Hai mươi tiếng là khoảng thời gian khá dài, em ngủ một giấc đi, yên tâm, anh sẽ trông con cho!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Em không sao, em không buồn ngủ, mấy ngày nay anh không ngủ được bao nhiêu hết, hay là anh ngủ một lát đi!”
Mục Cảnh Thiên nắm chặt tay cô: “Anh thức cùng em!”
Hai người nhìn nhau cười.
Nói chuyện một lúc, Mục Cảnh Thiên buồn ngủ nên đã tựa lên vai Hạ Tử Hy mà ngủ thiếp đi.
Một bên là Mục Cảnh Thiên, một bên là Tiểu Thời Quang đang ở trước mắt, nhìn thấy bọn họ đều đang ở bên cạnh mình, khóe miệng Hạ Tử Hy cong lên, trong lòng bình yên nói không nên lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mục Cảnh Thiên đang tựa lên vai Hạ Tử Hy ngủ thiếp đi, Hạ Tử Hy luôn giữ một tư thế bất động, cánh tay có chút tê cứng,
suýt chút nữa đã không có cảm giác, nhưng cô vẫn cố gắng gượng.
Cho đến lúc Mục Cảnh Thiên thức dậy, phát hiện mình đang tựa lên vai Hạ Tử Hy, nhìn thời gian, bản thân đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ rồi.
“Thật xin lỗi, anh ngủ quên mất!” Mục Cảnh Thiên nói, lúc này mới ngồi thẳng