“Bảo bối, con tỉnh rồi?” nhìn thấy bé con tỉnh dậy, Mục Cảnh Thiên hưng phấn hôn nhẹ lên má: “Ba đưa con về nhà!”
Tiểu Thời Quang tiếp tục quan sát bốn phía, cả khuôn mặt háo hức, sống ờ pháp nữa năm, hiện tại đột nhiên trở về, nhìn thứ gì cũng bày ra dáng vẻ tò mò.
“Để em ôm con!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu lại hôn lên mặt Tiểu Thời Quang, sau đó có chút không nỡ đem bé con
giao cho Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy ôm lấy bé con, cũng không nhịn được hôn một chút, sau đó giúp đứa bé chỉnh lại quần áo: “Bảo bối, đợi lát nữa con sẽ được gặp ông bà nội, còn có bà cố!”
Nghe thấy những lời này của Hạ Tử Hy, trong lòng Mục Cảnh Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nở nụ cười.
Còn về phía Mục gia,
Sau khi nghe thấy Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy quay trở về, Mục lão thái thái kích động không thôi, sớm đã ở nhà chờ đợi.
Nhưng chờ đợi lâu như vậy vẫn không thấy người quay trở về, chỉ đứng chờ trước cửa, Mục lão thái thái đã chờ đợi rất lâu.
“Mẹ, con đã gọi điện thoại, hiện tại đang trên đường trở về, mẹ đừng gấp gáp như vậy!” Mục phu nhân nhìn Mục lão thái thái nói.
“Ây da, chúng ta vẫn nên đến sân bay đón người, như vậy mẹ có
thể sớm một chút gặp được bọn họ rồi!” Mục lão thái thái nói.
“Không phải do sức khỏe của mẹ không được tốt sao? Hai đứa nó rất nhanh sẽ trở về thôi, mẹ cứ nghĩ ngơi trước đi…”
Đang trò chuyện, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ xe.
“Thiếu gia trở về rồi!” người bên ngoài thông báo.
Nghe vậy, Mục lão thái thái vui mừng không thôi, chống gậy nhanh chân bước ra ngoài.
Còn Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy sau khi xuống xe, cũng ôm lấy Tiểu Thời Quang bước vào bên trong.
“Tiểu Hy, Tiểu Hy…” Mục lão thái thái trực tiếp gọi tên Hạ Tử Hy.
Bọn họ vừa đến trước cửa liền chạm mặt nhau.
“Tiểu Hy, cháu xem như đã trờ lại rồi!” Mục lão thái thái bước lên phía trước, đánh giá Hạ Tử Hy từ trên xuống dưới: “ốm rồi, cháu ốm đi nhiều quá!”
“Bà nội…” sau khi nhìn thấy Mục
lão thái thái, Hạ Tử Hy đột nhiên muốn khóc, “Bà nội, thật xin lỗi!”
“Xin lỗi, cháu còn biết xin lỗi, cháu có biết cháu bỏ đi như vậy khiến cho bà nội rất lo lắng hay không!” Mục lão thái thái trách mắng nói, mặc dù nói là trách mắng, nhưng giọng nói lại tràn ngập sự quan tâm.
“Bà nội…” Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói gì mới bộc lộ được nội tâm của mình.
“Đúng vậy