A Hoa lúc này liền cầm thuốc cùng nước uống bước vào, khi nhìn thấy Vinh cẩm vẫn đang
nhìn ngắm bức ảnh, liền nhịn không được mở lời: “anh Vinh, anh đã nhìn ngắm rất lâu rồi, cũng đã khuya rồi, nên uống thuốc rồi nghỉ ngơi rồi!” A Hoa nói.
Nghe đến đây, Vinh cẩm lúc này mới không nỡ buông bức ảnh trong tay xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười rạng rỡ: “Đứa bé này, lớn lên thật xinh đẹp!”
Nghe đến đây, Vinh cẩm lúc này mới không nỡ buông bức ảnh trong tay xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười rạng rỡ: “Đứa bé này, lớn lên thật xinh đẹp!”
A Hoa cũng không phủ nhận, bước lên đưa thuốc cho ông,
Vinh Cẩm lúc này mới không thể không ngoan ngoãn uống thuốc.
“Anh Vinh, ngày mai có cần tôi hẹn bác sỹ không…”
“Không cần đâu!” A Hoa vừa lên tiếng liền bị Vinh cẩm khước từ.
A Hoa nhíu mày: “Nhưng mà tình
huống gần đây của anh, vẫn luôn lặp đi lặp lại!”
“Đã nhiều năm như vậy, dù sao cũng sẽ có chút bệnh, cậu yên tâm sức khỏe của tôi, tôi tự có tính toán!” Vinh cẩm nói, còn về phía bác sĩ, ông quả thật chính là không muốn đến, hơn nữa hiện tại ông càng muốn dành thời gian cho Hạ Tử Hy cùng Tiểu Thời Quang.
A Hoa bất lực, nhìn theo bóng lưng cùa Vinh cẩm, có chút không nhẫn tâm.
Sau khi nghe thấy phía sau
không còn động tĩnh nào, Vinh Cẩm lúc này mới thở dài: “Tôi biết rằng cậu lo lắng cho tôi, nhưng mà căn bệnh này căn bản không dễ trị, dù cho tim được trái tim cùng nhóm máu thích hợp cũng chỉ là một phần một ngàn mà thôi, cho nên tình trạng của tôi, tôi là người rõ ràng nhất, cậu không cần đi tìm con bé!”
Một câu nói cắt đứt đi suy nghĩ trong lòng A Hoa.
“Tôi biết rồi!” A Hoa nhàn nhạt trả lời, trên khuôn mặt không chút biểu cảm nào, vừa muốn bước ra ngoài, lúc này Vinh cẩm đột
nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “A Hoa, đợi một lát!”
A Hoa đứng im nhìn theo Vinh Cẩm.
Lúc này, Vinh cẩm từ trong ngăn kéo rút ra một tập văn kiện: “Thứ này giao cho cậu!”
Nhìn văn kiện kia, A Hoa chân mày nhíu chặt, nhưng vẫn bước đến mờ ra xem.
Khi nhìn thấy thử bên