Một năm trước lời nói của Hứa Vy Nhân, mặc dù đã khiến cô thức tỉnh phần nào, nhưng hiện tại ngược lại dần trở nên mơ hồ.
Nhưng từ sau khi trở thành mẹ, cô mới biết rằng sự lo lắng của ba mẹ dành cho con cái, dù cho phải trả giá tất cả, không chút hối tiếc.
Ban đầu, lời nói của bà quả thật
khiến cô cảm thấy bản thân cũng chỉ như một người ngoài, bất kể bỏ ra bao nhiêu cũng chỉ như một người ngoài, nhưng hiện tại nghe thấy những lời này của Hứa Vy Nhân, cô ngược lại cảm thấy vô cùng cảm động.
“Mẹ!” nước mắt Hạ Tử Hy không ngừng rơi xuống, vươn tay ôm chặt lấy Hứa Vy Nhân, “Con như thế nào lại không nhận mẹ chứ!”
Hứa Vy Nhân cũng bật khóc: “Là sự ích kỷ của mẹ làm tổn thương đến con, khiến con lưu lạc bên ngoài hơn một năm nay!”
Hạ Tử Hy miễn cưỡng kìm nén nước mắt, nhưng không cách kiềm chế được: “Là bản thân con tự muốn rời khỏi, là bản thân con lo lắng, sợ hãi, vốn dĩ một gia đình tốt đẹp nhu vậy, nhưng cũng chỉ là người ngoài…”
“Không, con không phải là người ngoài, con là con gái của mẹ!” Hứa Vy Nhân nói.
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục nói thêm lời nào, chỉ ôm chặt lấy bà, hành động này đã nói rõ lên tất cả.
Mục Cảnh Thiên ngồi một bên im
lặng quan sát, thật ra như vậy là kết cục tốt đẹp nhất, khúc mắc trong lòng cô đã được hóa giải, cũng không cần vì chuyện này mà vấn vương không buông.
Không nói bất kỳ chuyện gì, chỉ nâng ly trà trước mắt lên từ từ thưởng thức.
Xem ra cũng đã giải quyết được một chuyện.
Sau khi bước ra khỏi điểm hẹn, quả nhiên cả người Hạ Tử Hy cũng trở nên khác hẳn, nhìn vô cùng thoải mái.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, đôi mắt híp lại: “Hạ Tử Hy, em có phát hiện ra rằng? Nước mắt của em càng ngày càng nhiều hay không!”
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt binh tĩnh, hít sâu một hơi: “Cảnh Thiên, bọn họ…”
“Anh hiểu!”
Hạ Tử Hy vẫn chưa lên tiếng, nhưng đã bị Mục Cảnh Thiên cắt ngang, anh nhìn sang cô ánh mắt thâm tình, xoa nhẹ mái tóc cô: “Giống như những gì em nói, tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua,
hiện tại đối với anh mà nói điều quan trọng nhất chính là em, còn có Thời Quang, anh tin rằng em sẽ không để anh thất vọng!”
Hạ Tử Hy nhếch môi cười nhạt, cũng thâm tình nhìn anh: “Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy em nợ anh, chỉ có thể dùng thời gian nữa đời sau để trả thôi…”
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nở nụ cười tà mị: “Hạ Tử Hy, lời em nói ra, em phải nhớ rõ, anh