Trong đầu hiện lên những lời Mục Cảnh Thiên đã từng nói, nếu như bạn thật sự yêu một người, dù cho không nhìn thấy người đó, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng hô hấp của người đó.
Trước đây Hạ Tử Hy còn cười Mục Cảnh Thiên lắm chuyện, nhưng vào giây phút này cô hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác đó!
“Mục Cảnh Thiên, không được bước vào đây; không được, ông ta căn bản không có ý định buông tha em, dù cho anh có bước vào, ông ta cũng sẽ không buông tha cho em!” Hạ Tử Hy hướng về phía bên ngoài hét lên.
ủy viên Lý lại một lần nữa tát lên sườn mặt của cô: “Cô ngậm miệng lại cho tôi, cô yên tâm, tôi dám cá với cô, anh ta nhất định sẽ tiến vào!”
Một năm này, sự si tình của Mục Cảnh Thiên, ông ít nhiều cũng biết đôi chút!
Cho nên ông vô cùng chắc chắn.
Hạ Tử Hy bị đánh đến mức trên khóe môi xuất hiện vệt máu, cô nhìn ủy viên Lý, đôi mắt dần híp lại.
Còn Mục Cảnh Thiên bên ngoài, khi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong, liền lập tức xông vào.
Sau khi xông vào bên trong, nhìn thấy Hạ Tử Hy đang bị còng tay, còn có bên trong có ba người đang đứng canh giữ, có hai người mặc đồ lao công, đeo khẩu trang, còn người còn lại…chính
là ủy viên Lý.
Mục Cảnh Thiên đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Hy, nhìn thấy trên môi cô có vệt máy, chân mày liền nhíu chặt.
“Cảnh Thiên, mau chạy đi!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Em ở đây, anh làm sao có thể bỏ đi?”
“Mau nghe lời em, mau chạy đi!” Hạ Tử Hy hét lên.
“Nếu muốn đi, thì cùng nhau đi!”
Hạ Tử Hy lúc này không biết nên nói gì mới tốt, ánh mắt lo lắng cùng gấp gáp nhìn anh.
“ủy viên Lý, là ỏng sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn ông nói.
ủy viên Lý nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe môi nhếch lên: “Mục tổng, đã lâu không gặp!”
“Tiền, tồi đã mang đến, mau lập tức thả người!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp đem túi tiền vứt sang một bên.
ủy viên Lý đến liếc mắt cũng không nhìn đến, ngược lại lạnh
nhạt nhìn anh: “Đều nói anh cùng Hạ Tử Hy si tình, trước giờ luôn thâm tình, xem ra những lời này đều không sai!”
“Bớt nói nhảm lại, lập tức thả người!” Mục Cảnh Thiên lạnh giọng nói.
ủy viên Lý đột nhiên bật cười: “Mục Cảnh Thiên, giống như cậu hiện tại vẫn chưa hiểu rõ tình huống!”
“Lời này có ý gì?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn ông.
“Muốn cứu cô ta, rất đơn giản,
mau quỳ xuống!” ủy viên Lý lên tiếng.
Nghe đến đây, chân mày Mục Cảnh Thiên càng thêm nhíu chặt: “Cái gì?”
“Không nghe rõ sao? Mau quỳ xuống!” ủy viên Lý nhấn mạnh từng chữ nhắc lại.
“Không cần!” Hạ Tử Hy hét lên, “Cảnh Thiên, không được nghe lời ông ta, ông ta chính là một tên điên, bất kể anh làm gì ông ta đều sẽ không buông tha cho em!” Hạ Tử Hy hét lên.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, chân mày nhíu chặt, nếu như có thể anh vô cùng muốn có thể chịu đựng tất cả.
Lúc này, ùy viên Lý ra hiệu cho người bên cạnh, người kia lên gật đầu bước về phía Hạ Tử Hy.
“Anh có thể không quỳ xuống, nhưng anh phải nhìn thấy Hạ Tử Hy chịu đau khổ trước mặt anh, chỉ là không biết một người con gái như cô ta có thể chịu đựng được hay không!”
“Ông dám!”
ủy viên Lý cũng không phí lời, nhếch môi cười, liếc mắt ra hiệu cho người đàn ông kia,