“Đi, nhanh rời khỏi đây!” Hạ Tử Dục lên tiếng, trực tiếp đỡ lấy Mục Cảnh Thiên bước ra bên ngoài.
Còn Hạ Tử Hy cũng giúp đỡ nâng anh lên.
Cả ba người cùng chạy ra bên ngoài.
Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, lúc này, những thùng hàng đặt một bên đột nhiên rơi xuống.
Hơn nữa phương hướng còn là phía của Hạ Tử Dục.
“Anh trai!” Hạ Tử Hy hốt hoảng hét lên, nhưng ý thức nâng lấy Mục Cảnh Thiên.
“Mau chạy đi!” Hạ Tử Dục hét lớn.
“Muốn đi thì cùng nhau đi!”
Hạ Tử Dục đột nhiên đẩy thanh cột, nhưng như thế nào lại không cẩn thận làm ngã bình khí gas bên cạnh.
Cũng không biết bên trong còn khí gas hay không, nhưng trái tim ba người nhất thời liền căng thẳng.
“Nhanh, mau chạy!” Hạ Tử Dục hét lên, sau đó đỡ lấy Mục Cảnh Thiên, cả ba người liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Tuy nhiên ba người bọn họ sau khi chạy ra ngoài liền ngã quỵ xuống nền đất.
Còn bên trong lúc này đã mịt mù khói đen, sau khi ra ngoài, cả ba người liền trực tiếp ngã xuống đất, bên trong ngọn lửa vẫn không ngừng thiêu đốt.
Một lần nữa tỉnh lại.
Hạ Tử Hy ngước nhìn trần nhà trước mặt, bốn phía vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Cổ tay rát đau, nhắc nhở cô đây không phải là một giấc mơ.
Cô đột nhiên từ trên giường ngôi
dậy: “Cảnh Thiên, anh trai…”
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy ngồi dậy, Hứa Vy Nhân cùng Mục phu nhân đang ở bên cạnh: “Tiểu Hy, con tỉnh rồi sao?”
“Mẹ? Cảnh Thiên đâu? Anh trai đâu?” Hạ Tử Hy nhìn bọn họ căng thẳng hỏi.
“Con yên tâm, anh trai con không có vấn đề gì cả, còn về Cảnh Thiên…thằng bé chịu chút vết thương da thịt, có điều cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang ở phòng bệnh bên cạnh!” Hứa Vy Nhân nhìn cô giải
thích.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy thì tốt!
Không có chuyện gì là tốt.
Nghĩ đến vết thương của Mục Cảnh Thiên, cô liền lật chăn ra muốn bước xuống giường.
“Tiểu Hy, con muốn đi đâu?”
“Con muốn đi thăm Cảnh Thiên!” vừa nói, cô liền bước ra bên ngoài.
“Nhưng mà sức khỏe của con…”
“Con không sao cả!”
Dứt lời cô liền trực tiếp bước sang phòng bệnh kế bên.
Sau khi đẩy cửa phòng bệnh,
Mục Cảnh Thiên lúc này đang uống thuốc, khi nhìn thấy anh bình an vô sự nằm trên giường bệnh, hốc mắt Hạ Tử Hy liền nóng lên, trực tiếp chạy lên ôm lấy anh.
Mục Cảnh Thiên cũng không nghĩ đến Hạ Tử Hy sẽ đến vào lúc này, càng không nghĩ đến cô vừa
bước vào phòng bệnh sẽ lao vào vòng tay anh, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Như thế nào?
Hạ Tử Hy