*Chương có nội dung hình ảnh
Giây phút này, trái tim An Nhược Mạn có chút hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ đến cố Mạc sẽ nói những điều này với anh.
“Cố Mạc, em…”
“Em không cần gấp gáp trả lời anh bất kỳ điều gì, cũng vì những lời này, anh chỉ muốn em ghi nhớ mà thôi!” Cố Mạc nói, ánh mắt thâm tình nhìn anh.
Cuối cùng An Nhược Mạn vẫn gật đầu: “Cảm ơn anh!”
Cố Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh tiễn em vào trong!”
“Không cần đâu…” An Nhược Mạn vừa muốn từ chối, nhưng Cố Mạc đã bước sang mở cửa xe, trực tiếp ôm lấy cô ra ngoài: “Anh vừa rồi đã nói, sẽ không buông tay em!” vừa dứt lời, liền ôm lấy cô trực tiếp bước vào bên trong.
“Anh như vậy, mẹ em sẽ chuyện bé xé ra to!” An Nhược Mạn nói, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết vì lời nói của cố Mạc hay nguyên nhân gì khác.
“Chuyện này không thể che dấu, biện pháp tốt nhất chính là thành thật!”
An Nhược Mạn:
Quả nhiên sau khi bước vào, Vân Ý cùng An Mạc Thiên kinh động đến mức chuyện bé xé ra to, cuối cùng Vân Ý lại nhìn sang cố Mạc: “Cố Mạc, thật sự cảm ơn cháu, nếu như không có cháu, Nhược Mạn hiện tại nhất định sẽ không biết như thế nào!”
Cố Mạc đứng im, ánh mắt sâu lắng nhìn sang An Nhược Mạn, nhưng cô ngồi trên ghế sofa, không nói điều gì, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
“Bác gái, thật ra chuyện này
không phải là cháu…”
“Mẹ, mẹ cũng đừng lôi kéo người ta hỏi này hỏi nọ, con thật sự không có chuyện gì cả!”Cố Mạc vẫn chưa dứt lời, liền cứ như vậy bị An Nhược Mạn cắt ngang, tầm mắt anh nhìn sang, An Nhược Mạn ngược lại giống như không có chuyện gì, giống như chuyện cắt ngang vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Ánh mắt Vân Ý cũng nhìn sang Nhược Mạn, trong trách cứ mang theo chút lo lắng: “Đều đã nói với con, một người con gái như con làm chuyện như vậy rất nguy
hiểm, con có biết có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào con hay không?”
“Làm bất kỳ chuyện gì đều có nguy hiểm, chuyện hôm nay cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!”
“Không được, nếu như vậy ngày mai con không cần phải đi làm, nếu như không được vậy thì đóng cửa hàng!” Vân Ý nói, trời lớn đất lớn con gái vẫn là lớn nhất, không có gi quan trọng hơn so với sự an toàn của An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn ngược lại nhíu
mày: “Mẹ, con mới là ngày đầu tiên khai trương…”
“Vậy thì như thế nào? Đối với mẹ mà nói, con mới là quan trọng nhất!” Vân Ý nói.
“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng mà…”
Nhìn dáng vẻ không ngừng tranh cãi của bọn họ, cố Mạc ngược lại lên tiếng: “Chuyện này cháu đã báo cảnh sát xử lý, ngày mai cháu cũng sẽ sắp xếp người đến cửa hàng lắp ráp một số thứ chống trộm, điều quan trọng nhất chính là sự an toàn của cô ấy,
nếu như bác gái yên tâm, sau này sẽ do cháu đưa đón cô ấy, bác gái cảm thấy như thế nào?” Cố Mạc nhìn Vân Ý nói, dáng vẻ này thật sự nhận được sự đánh giá tốt của Vân Ý.
Mọi chuyện liền được quyết định nhanh chóng.
“Được, được chứ, nếu như thật sự như vậy, vậy thì bác mới yên tâm!” Vân Ý liên tục gật đầu.
“Nhưng mà như vậy có ảnh hưởng đến công việc của cháu không?” An Mặc Thiên ở một bên hỏi, trước đây ông vẫn luôn nghe
Vân Ý nói cố Mạc tốt như thế nào, hiện tại đích thân nhìn thấy, quả thật không tệ, rất phong độ, lịch thiệp, vừa nhìn liền biết là người có giáo dục, ánh mắt không nhịn được tán thưởng.
“Thời gian làm việc đều có thể sắp xếp!”
Câu nói này càng khiến cho An Mạc Thiên khen