*Chương có nội dung hình ảnh
An Nhược Mạn ngược lại mỉm cười: “Đúng rồi, hai người muốn mua gì cứ nói với cháu, cháu sẽ tặng cho hai người!”
Hứa Vy Nhân kinh ngạc: “Cửa hàng này…do cháu mờ sao?”
An Nhược Mạn gật đầu: “Vâng!”
Hứa Vy Nhân cũng không biết nên nói như thế nào mới đúng, kết quả nữa ngày sau cũng không nói được điều gì, nhưng nhìn An Nhược Mạn ngược lại trở nên khác hơn so với trước đây rất nhiều, so với trước đây càng thêm phần tự tin, nhưng lại
mất đi một phần ngây thơ cùng đáng yêu.
Tất cả mọi thứ đều do Hạ Tử Dục gây ra, bà làm sao lại không biết chứ.
Cuối cùng may mắn dưới sự dẫn dắt của bạn tốt, lúc này mới rời đi.
Bọn họ vừa rời đi, nụ cười trên khuôn mặt An Nhược Mạn liền biến mất.
Chỉ cần nhìn thấy bà ấy liền lại một lần nữa nhớ lại đến những chuyện xưa cũ trước đây, tâm
trạng An Nhược Mạn nói không nên phức tạp.
Có những chuyện không phải muốn né tránh liền có thể tránh né được, cũng vì bạn không biết bọn họ sẽ xuất hiện gặp gỡ khi nào, sau đó liền có cách khiến bạn nhớ lại những mất mát khi xưa.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là tiếp nhận, bình thản đối mặt.
Dù cho trong lòng vẫn có chút đau đớn, nhưng đây chính là cách tốt nhất.
An Nhược Mạn đứng im bất động, cho đến tận khi Tịnh Tịnh bước sang: “Chị Nhược Mạn, chị không sao chứ?”
An Nhược Mạn lúc này mới khôi phục tinh thần, lắc đầu: “Chị không sao cả!”
“Sắc mặt chị như thế nào cũng không tốt!”
“Chị không sao cả, nghỉ ngơi một lát là được!” dứt lời, miễn cưỡng nở nụ cười sau đó bước sang một bên.
Tịnh Tịnh quay đầu đưa mắt nhìn
Hoa Cẩm, hai người bọn họ bất lực nhún vai.
Cả một buổi chiều ngày hôm nay, An Nhược Mạn ở một bên kiểm tra tài liệu, lúc bắt đầu như thế nào cũng không cách nào chuyên tâm, đến một lát sau tự mình giải tỏa một phen lúc này mới trở nên tốt hơn một chút, tài liệu cũng xem như nhập tâm xem.
Cho đến tận thời gian buổi tối, đến thời gian cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, trước cửa liền dừng lại một chiếc xe.
Cố Mạc dừng xe sau đó bước
vào bên trong, cũng vì cố Mạc đã đến đây vài lần, Tịnh Tịnh cũng Hoa cẩm cũng quen biết với anh.
“Cố tiên sinh, anh hôm nay đến sớm như vậy, đến tìm chị Nhược Mạn ăn tối sao?” Tịnh Tịnh mỉm cười nói, biểu cảm sùng bái nhìn Cố Mạc.
“Em thật thông minh!” cố Mạc mỉm cười nói, mặc dù anh nhìn vô cùng cao quý, nhưng nụ cười ngược lại vô cùng thân thiết.
“Chị Nhược Mạn đang ở bên trong, trạng thái hôm nay của chị
ấy không được tốt!” Tịnh Tịnh nhỏ giọng nói.
Nghe đến đây, cố Mạc nhíu chặt chân mày: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em cũng không quá rõ,