Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên chết sửng tại chỗ:
Nhìn theo Mục lão thái thái, ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhíu lại, càng trở nên thâm sâu hơn, suy nghĩ trong chốc lát, trong ánh mắt đột nhiên lóe sáng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà. Hạ Tử Hy nhìn Mục lão thái thái, cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái, không giải thích được.
Lúc này, sau khi Mục lão thái thái rời đi, Hạ Tử Hy xoay người lại ánh mắt đối diện lên khóe mắt sâu thẳm của Mục Cảnh Thiên: “Anh không cảm thấy việc này có chút kỳ quái hay
sao?
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhẹ nhàng nói: “Chỗ nào kỳ quái chứ?”
“Phản ứng của bà nội!”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Giống như bà nội không muốn chúng ta mở buổi họp báo!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhướng mày: “Vậy sao? Có lẽ là do tuổi tác đã lớn, không muốn thêm phiền phức!”
Hạ Tử Hy nhướng mày, đứng một bên suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy có điểm không đúng: “Anh nói xem, làm
sao có thể trùng hợp như vậy được, đã muộn như vậy rồi làm sao lại vẫn còn người ngồi đợi chụp chúng ta chứ?” Hạ Tử Hy chậm rãi nói.
Không thể không thừa nhận, Hạ Tử Hy quả thật là một phụ nữ vừa thông minh vừa nhạy cảm.
“Lỡ đâu bọn họ đều biết bà nội đã quay trở về nên cố ý ngồi đợi chụp thì sao? Chỉ là không nghĩ đến cô cũng trùng hợp có mặt ở Mục gia mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Đạo lý này nói cũng thật thuận miệng. Nhưng Hạ Tử Hy dù sao cũng cảm thấy kỳ quái. Chính là cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì cô có thể ra ngoài rồi, tôi phải làm việc!”
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nghi hoặc nhìn anh ta, cũng không nhiều lời, trực tiếp bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Quả nhiên, xảy ra trận náo loạn vừa rồi, tất cả những kẻ có ý hung hăng tức giận với Hạ Tử Hy đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói bất cứ điều gì.
Chỉ có điều không khí trong phòng thiết kế lúc này có chút kỳ quái.
Không có bất kỳ ai tiếp tục tra hỏi mối quan hệ giữa Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên rốt cuộc là như thế nào, có điều chỉ có người thắc mắc Mục lão thái thái hình như đặc biệt đối xử tốt với Hạ Tử Hy.
Câu trả lời của Hạ Tử Hy chính là cô cũng rất thích Mục lão thái thái. Kết quả có người lại nói, Mục lão thái thái có phải hay không xem cô như cháu dâu mà đối xử tốt?
Hạ Tử Hy nói, dù cho không phải là mối quan hệ bà và cháu dâu, thì quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn tốt như
Thích chính là thích, không có bất kỳ lý do gì khác. Chính là nhìn thuận mắt.
Hạ Tử Hy vẫn là rất được lòng những người già cả,
Hiện tại, những người thích Hạ Tử Hy đều vì cô mà vui mừng, còn những kẻ không thích cô lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lăng Tiêu Vân cả ngày hôm đó sắc mặt vô cùng kém. Có đôi khi bạn phải dốc lòng dốc sức để đạt được một thứ gì đó, ngược lại trong mắt người khác lại dễ như việc trở bàn tay, cảm giác này thật sự rất tệ hại. Nhưng đáng tiếc, cho dù như thế nào Mục Cảnh Thiên vẫn là của cô! Điều này không cách nào thay đổi được!
Dù cho Mục lão thái thái hay bất kỳ ai cũng không thể nào ngăn cản việc cô ở bên Mục Cảnh Thiên.
Thời gian nghỉ buổi trưa, Hạ Tử Hy cùng Khả Khả cùng nhau đến nhà ăn ăn trưa, Hạ Tử Hy nhìn có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng phòng quan hệ công chúng hiện tại bận đến đầu tắt mặt
tối, có biết bao nhiêu ký giả gọi điện thoại đến đều bị từ chồi. Hiện tại Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy, bao gòm người nhà hai gia đình đều không hề lên tiếng. Khiến cho tất cả các ký giả đều tò mò không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Khả Khả nhìn Hạ Tử Hy: “Hôm nay tại sao em lại giúp hai người kia cầu xin chứ? Em phải biết rằng bọn họ chính là người do Lăng Tiêu Vân đưa vào, không ít lần đâm sau lưng em đâu!” Khả Khả nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Có một câu nói như thế này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta quản trời quản đất nhưng
làm sao có thể quản được miệng đời!” Hạ Tử Hy nói.
“Em chính là quá mềm lòng!” Khả Khả vừa uống nước vừa nói, “Đổi thành chị, nhất định sẽ khiến bọn họ rời khỏi công ty!”
Nghe câu nói này của cô, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, hơn nữa, nếu bọn họ thật sự phải rời khỏi Vân Duệ, nhất định sẽ rất hận em, trong thời đại xã hội hiện nay, tốt nhất không nên trở thành kẻ thù với những người chống đối mình, bởi vi chị căn bản không biết được bọn họ sẽ suy nghĩ như thế nào, cũng không biết một ngày nào đó họ sẽ trở thành dạng
người ra sao!” Hạ Tử Hy nhìn cô, nói ra kinh nghiệm từng trải của bản thân.
Nghe những lời này của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Khả như bừng tỉnh đại ngộ, cũng giống như nhìn thấy hoa trong sương mù nhìn Hạ Tử Hy: “Nhưng bọn họ chưa chắc đã thấu hiểu cho em!”
“Em cũng không hẳn muốn bọn họ thấu hiểu cho em, những việc em có thể làm cũng chỉ là những việc này, muốn nghĩ như thế nào là việc của bọn họ!” Hạ Tử Hy nói.
Đối với những chuyện này, cô vẫn là nhìn thấu. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ! Có những chuyện từ
đầu đến cuối không có cách nào miễn cưỡng được.
“Được thôi! Nể mặt những đạo lý bát đại tinh thâm của em, chị nay dùng nước ngọt thay rượu kính em một ly!” Khả Khả cười nói.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, nâng ly chúc mừng với cô.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tử Hy cùng Khả Khả vừa trò chuyện vừa quay lại văn phòng, khi vừa bước lên lầu thì hai người đồng nghiệp sáng nay có