Hạ Tử Hy từ nhà vệ sinh bước ra, vẫn là do Mục Cảnh Thiên bể có. Khi nhìn thấy sắc mặt Mục Cánh Thiên không được tốt lắm, Hạ Tứ Hy nhíu
mày hòi: “Anh làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?”
“Sắc mặt không dược tốt lắm!” Hạ Tử Hy nói, vừa rồi rõ ràng khi anh ta bước ra ngoài tâm trạng cỏn khá tốt, hiện tại nhìn có vé u ám.
“Sắc mặt không được tốt lắm!” Hạ Tử Hy nói, vừa rồi rõ ràng khi anh ta bước ra ngoài tâm trạng còn khá tốt, hiện tại nhìn có vẻ u ám.
“Có sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Mặc dù Hạ Tử Hy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi trong nhà vệ sinh cô cũng có nghe loáng thoáng giọng nói cúa anh ta khi gọi điện thoại. Nếu như anh ta không nguyện ý nói vậy thì Hạ Tử Hy cũng không hỏi nhiều.
Ngay lúc này, cửa phòng lại có người gõ cửa. Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Mục Cảnh Thiên bước ra mở cửa.
Sau đó khi nhìn thấy người đứng trước cửa, Mục Cảnh Thiên nhớ đến cuộc điện thoại vừa ròi, sắc mặt không tốt nói: “Em tại sao lại đến đây?”
Lăng Tiêu Vân như thế nào cũng không thể nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên lại dùng giọng nói lạnh lùng và xa lạ như vậy khi nói chuyện với cô. Cô nhìn Mục Cánh Thiên, giống như đang thăm dò, nhưng ánh mắt cúa Mục Cảnh Thiên khi nhìn cô, sự lạnh lẽo nói không nên lời, cô làm sao cũng không cách nào phá vỡ được chướng ngại này.
“Hạ tiểu thư nhập viện cho nên em ghé qua thăm cô ấy!” Lăng Tiêu Vân nói.
Mục Cảnh Thiên đứng một bên, vẫn không lên tiếng, lúc nàỵ Lãng Tiêu Vân nhíu mày nói: “Thế nào? Không hoan nghênh em sao?”
“Em chỉ là đến thám cô ấy, cũng không làm gì cả, anh lo lắng cái gì chứ?” Láng Tiêu Vân nhìn hắn hỏi, không ngờ rằng hiện tại Mục Cảnh Thiên lại phòng bị cô lớn đến như vậy.
Hai người bọn họ bên ngoài trò chuyện, Hạ Tử Hy bên trong nghe không sót chữ nào.
“Anh có chuyện muốn nói với em!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp kéo tay Lăng Tiêu Vân rời khỏi.
Hạ Tử Hy ngồi bên trong không chút phán ứng nào, dù sao cũng khồng vấn đề gì, Lăng Tiêu Vân dù sao cũng không phải đến thăm cô, sợ rằng chính là đến canh chừng sợ rằng giữa Mục Cảnh Thiên và cô xảy ra chuyện gì.
Nếu như Mục Cảnh Thiên đã kéo cô ta đi, vậy thì cô cũng vui vẻ an nhàn, không cần phái tốn sức đấu võ miệng với cô ta.
Lúc này phía bên ngoài,
Láng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên, trực tiếp hất tay hắn ra nói: “Cảnh Thiên, anh đây là có ý gì?” bây giờ
mỗi hành động của anh ta đều