Chương 356: Nhưng…nhưng cũng không cần nhiều đến như vậy!
Tóm lại một ngày hôm nay của cô chưa từng có phút giây rảnh rỗi nào, gặp mặt biết bao nhiêu người, nhập viện so với đi tiệc rượu tiếp khách còn mệt mỏi hơn, còn phải gặp nhiều người hơn. Sau khi bọn họ ra về, thì vào buổi chiều Mục lão thái thái có ghé qua.
Bà vừa bước chân vào, phía sau cũng có rất nhiều ngưò’i đi theo sau, trong tay cầm rất nhiều đồ.
“Tiếu Hy, thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?” Mục lão thái thái hỏi.
“Bà nội, cháu không có việc gì, chỉ
là…những thứ này…” Hạ Tử Hy nhìn những món đồ to nhỏ đều có, chớp mắt không hiếu.
“Những thứ này đều là bà nội sai bọn họ chuẩn bị thức àn bổ dưỡng cho cháu, người ta nói tổn thương gân cốt phải dường thương trăm ngày, cháu uống nhiều canh xương một chút, như vậy mới khỏe hơn một chút!” Mục lão thái thái nói.
“Nhưng…nhưng cũng không cần nhiều đến như vậy!” Hạ Tử Hy nói, nhìn trước mặt cũng có ít nhất năm sáu loại đồ bổ khác nhau.
“Mồi một loại bà nội đều cho người hầm một chút, cũng không biết cháu thích uống vị nào, lát nữa mỗi thứ
cháu cứ thử qua một chút vậy!” Mục lão thái thái dặn dò.
Nghe câu nói của bà, Hạ Từ Hy nhịn không được toát mồ hôi: “Bà nội, cháu không kén án, bà như vậy quá xa xỉ rồi!” Hạ Tử Hy nói.
“Chỉ cần Tiểu Hy của bà vui là được, xa xỉ thì cứ xa xỉ đi!” Mục lão thái thái nói.
Nghe lời này của bà, Hạ Tử Hy vô cùng cảm động: “Bà nội…”
“Thế nào? Cảm động rồi sao?” nhìn nét mặt Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái cười vô cùng vui sưó’ng nói: “Nếu cảm động thì làm cháu dâu của bà đi…”
Hạ Tử Hy:
Câu nói này tại sao lại giống như Mục Cành Thiên vậy?
“Tiều Hy cháu cứ yên tâm, bà nội lần này nhất định sẽ không đề Cành Thiên ức hiếp cháu!”
“Bà nội, cầu xin buông tha cho cháu!” Hạ Tứ Hy lộ ra một biểu cảm đáng thương.
Nhìn biểu cảm của Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái liền bật cười, Hạ Tử Hy cũng phối hợp cười theo.
Lúc này, Mục lão thái thái nhìn xung quanh: “Thế nào? Cảnh Thiên hôm nay không đến thăm cháu sao?”
“Sáng nay có ghé qua, đến đưa bữa sáng sau đó liền quay lại cồng ty!”
“Đứa trẻ này cũng thật là, hiện tại còn đi công ty gì chứ, đáng lẽ phải ở bên cạnh cháu mới đúng!” Mục lão thái thái than phiền không nhịn được thở dài: “Hừ, EQ thấp cũng là thất bại, Tiểu Hy cháu phải bao dung một chút!”
Nghe câu này cúa Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy càng muốn toát mồ hôi lạnh, xem ra Mục lão thái thái vẫn còn rất thời thượng. Chỉ là Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục nhắc đến việc Mục Cành Thiên sáng nay tức giận bỏ đi.
“Bà nội, cháu có bà ỏ’ bên cạnh là đủ rồi!” Hạ Tử Hy cười nói.
“Cháu đó, chính là được cái miệng ngọt!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhướng mắt hỏi: “Có sao?”
“Tất nhiên là có rồi!” Mục lão thái thái nói, sau đó cùng Hạ Tử Hy nhìn nhau cười.
Hai người mặc dù không cùng một thế hệ, nhưng lại không hề có chút khoảng cách thế hệ nào, trò chuyện cả buổi chiều, Mục lão thái thái vì đến giờ uống thuốc phải quay trở về Mục gia, lúc này mới không nõ’ mà rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Mục lão thái thái rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Tử
Hy, trầm tư suy nghĩ rất lâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, trong tim cũng thoải mái hơn phần nào.
Nhưng cứ ngồi như vậy, không biết tại vì sao, chỉ cảm giác đặc biệt buồn ngủ, sau đó cò liền nằm trên giường đột nhiên ngủ thiếp đi.
Nhưng cứ ngồi như vậy, không biết tại vì sao, chí cảm giác đặc biệt buồn ngù, sau đó cỏ liền nằm trên giường đột nhiên ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, Hạ Tử Hy ngủ vô cùng mệt mỏi, không ngừng mơ thấy ác mộng, trong mơ vụt thoáng qua rất nhiều hình ảnh, vô cùng hỗn loạn, cuối cùng cơn ác mộng khiến cô bừng tính.
Nằm trên giường nhìn trên trần nhà, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Một giấc ngủ mệt mỏi.
Cô đã lâu rồi không mo’ thấy ác mộng, không nghĩ rằng hôm nay ở bệnh viện lại nằm mơ thấy. Lắc đầu,
sau đó từ trên giường ngồi dậy, từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ mệt mòi như vậy!
Tay cầm điện thoại nhìn màn hình không hề thấy một cuộc gọi nhỡ nào, Hạ Tử Hy tiếp tục đem điện thoại để dưới gối. Tâm trạng bức bối đột nhiên muốn đi ra ngoài dạo mát, cho nên cô đành chậm chạp từ trên giường bước xuống.
Mục Cảnh Thiên ở công ty ngồi trên ghế xoay, ngũ quan yêu nghiệt tràn ngập sự hung ác nham hiếm, ngón tay gõ nhẹ trên điện thoại, cho đến hiện tại người phụ nữ đó vẫn không hề gọi điện liên lạc với hắn, đến một
tin nhắn cũng không có. Nghĩ đến đây, sắc mặt của càng trở nên khó coi. Cô phải kiên cường đến như vậy hay sao?
Ngay khi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Mục Cảnh Thiên kinh ngạc, nhanh chóng cầm lên điện thoại, sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, đôi mắt nhanh chóng trỏ’ lại nét âm u như trước, nhấn nút nghe, cả người lười biếng dựa về phía sau: “Có chuyện gì?”
Người bên kia nghe giọng nói của hắn, châm chọc nói: “Có phải không muốn nghe điện thoại của mình hay
không?”
“Có chuyện gì cứ nói thắng!” Mục Cành Thiên biếu hiện rõ ràng ra rằng hắn hiện tại rất không vui.
“Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần cùng mình đang ờ địa điểm cũ, có muốn đến hay không?”
Sứng người trong chốc lát sau đó nói: “Hai mươi phút sau!” dứt lời liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Trong một gian phòng bao.
Chương 357: Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?
Ba người đàn ông điền trai anh tuấn đang ngồi bên nhau, mỗi người mỗi
Vẻ, tạo cảm giác khác biệt cho người khác, nhưng lại ưu tú đến mức khiến người khác không dám nhìn thắng.
“Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?” Tiêu Ân nâng ly rượu trong tay, chậm rãi hỏi, giọng nói cực kỳ êm tai.
“Hai mươi phút sau!” Huống Thiên Hựu nói, điện thoại tùy tiện vứt lên bàn.
“Mình nói là mười phút sau!” Lúc này Mạc Thiệu Thần ỏ’ một bên lên tiếng, giọng nói chắc chắn.
“Đồng ý!” Tiêu Ân đưa ly rượu đến, Mạc Thiệu Thần nhếch môi cười, hai người nâng ly cùng uống với nhau.
Quả nhiên, mười phút sau Mục Cảnh Thiên đã xuất hiện ở phòng bao. Nhìn dáng vè có chút không được vui vè gì.
Tiêu Ân liếc mắt nhìn hắn: “Cậu đến gặp chúng tỏi, không cần phải làm ra bộ dạng thất tình như vậy!”
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn anh ta, xem như không thấy liền ngồi xuống uống rượu.
Dáng vẻ không vui này bất kỷ ai cũng có thể nhận ra.
“Thế nào rồi? Cãi cọ sao?” Huống Thiên Hựu nhường mày nhìn hắn hỏi.
“Không biết cậu đang nói gì?” Mục
Cảnh Thiên nhướng mắt, hướng ánh mắt nhìn về phía trước, mặt dù không muốn thừa nhận nhưng biếu cảm đã bán đứng hắn.
Huống Thiên Hựu nhếch môi nhìn Mục Cành Thiên: “Vậy sao? Nhưng vừa nãy cô ấy lại gọi điện thoại cho mình…”
Nghe đến đây, Mục Cánh Thiên đột nhiên ngước mắt nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn Huống Thiên Hựu: “Cô ấy gọi điện thoại cho cậu? Đã nói cái gi?”
Huống Thiên Hựu bật cười: “Quả nhiên đàn ông yêu vào thi trí thông minh cũng trở về con số không!”
Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên liền hung háng trợn mắt nhìn hắn.
Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thằn ngồi một bên, nhìn hoạt động giữa hai người kia sau đó lên tiếng.
“Thiên Hựu, tới hiện tại cậu vẫn chưa nhận thua hay sao?” Tiêu Ân hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Huống Thiên Hựu nhìn về phía bọn họ, Mạc Thiệu Thần ngồi một bên, vui vẻ nâng ly rượu, biểu cảm như đang xem trò vui.
Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cành Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu đã cá cược cái gì?”
Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu rốt cuộc đã cá cược cái gì?”
Huống Thiên Hựu thở dài, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Người anh em, cậu đổi phụ nữ cũng phải lên tiếng thông báo trước cho mình chứ!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Lúc này, Mạc Thiệu Thần từ từ lên tiếng: “Dám cược dám thua, người anh em, chúng tôi rất mong đợi hình khỏa thân của cậu!”
Huống Thiên Hựu ngồi một bên, tay xoa chiếc cằm gợi cảm: “Tung hình khỏa thân thì cứ tung đi, anh đây không sợ, chỉ e rằng nhân lực các y
bác sỹ ngày mai không đủ!”
“Tại sao?”
“Nhiều người chảy máu mũi quá đó!”
Tắt cả mọi người:
Có thể tự luyến đến bước đường này cũng chỉ có một mình Huống Thiên Hựu.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc các cậu đã đánh cược cái gì?”
Sau đó ba người còn lại, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng thành thật khai báo ra tất cả mọi chuyện.
Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong liền nhìn bọn họ: “Sao khồng sớm nói cho mình biết, nếu không đã sớm thêm chút chủ ý cá cược rồi?”
“Cậu muốn thêm cái gì?”
“Một tấm hình đồng tính tập thế luôn luôn có sức ảnh hưởng so với tấm hình khỏa thân của một mình cậu ta!”
Vừa dứt lời Tiêu Ân không thể không tán thưởng ý kiến này của Mục Cảnh Thiên! Đủ độc ác!
Sau đó cả bốn người vừa uống rượu vừa trò chuyện, dù cho lâu ngày không gặp, dù cho không có quá nhiều chủ đề trò chuyện, nhưng tất cả bọn họ đều nâng ly chúc mừng cho
CUỘC sống của đối phương.
Lúc này Lăng Tiêu Vân vừa rời khỏi công ty, khi vừa bước lên xe đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn vừa muốn bước xuống, lúc này người từ phía sau đột nhiên sấn tói.
“Lãng đại tiểu thư cô muốn đi đâu?” một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Lăng Tiêu Vân ngồi im không dám cử động, cũng vì phần eo của cồ đang bị một vật sắc nhọn đè lên. Lăng Tiêu Vân cả người chết lặng, không dám manh động, chỉ cười lạnh nói với người phía sau: “Hà tổng, ông đây là
CÓ ý gì?”
“Câu này phải là tói hỏi cô mới đúng, Mục Cảnh Thiên tại sao đột nhiên xuất hiện, không phải cô đã nói với tôi, không có ai giúp đỡ cô ta hay sao?”
Hà Lục Nguyên hỏi, nếu như sớm biết Mục Cảnh Thiên cũng sẽ tham gia vào chuyện này vậy thì ông tuyệt đối sẽ không liên minh với Lãng Tiêu Vân gây ra chuyện này.
Nhắc đến chuyện bắt cóc lần trước, sắc mặt Lăng Tiêu Vân đột nhiên trờ nên khó coi: “Tòi làm sao biết được?”
“Cô không biết? Vậy cô có biết cũng vì chuyện này mà tôi hiện tại đã mất tất cả? CÓ nhà mà không thể về, tất cả những chuyện này đều là do cô hại tôi!” Hà Lục Nguyên kích động nói.
Chương 358: Cô nói cái gì?
“Nếu như tôi thật sự muốn hại ông thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy!” Lăng Tiêu Vân nói.
“Cũng vì chuyện này mà tôi cũng bị Mục Cánh Thiên nghi ngờ, không lẽ tôi tình nguyện sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hà Lục Nguyên ngây người, giống như đang phân biệt những lời cô nói là thật hay giả.
“Tôi đến sau này mới phát hiện ra Hạ Tử Hy chính là vợ trước của Mục
Cảnh Thiên!” Lãng Tiêu Vân nói, cố gắng khiến cho Hà Lục Nguyên có thế tin tường những gì cô nói.
“Cô nói cái gì?” Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên khó tin mà nhìn cô.
“Tôi cũng là sau khi xảy ra chuyện mới biết được, nếu như sớm biết tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Huống hồ tôi vẫn luôn đang tìm ông!” Lăng Tiêu Vân nói.
Hà Lục Nguyên cầm con dao trong tay, chưa từng tách ra khỏi Lăng Tiêu Vân: “Tìm tôi? Cô tìm tôi làm gì?”
“Tất nhiên là sợ ông bị người khác bắt được, tôi đã sắp xếp cho ông một nơi an toàn, ông tạm thời đến đó trú
tạm, đợi cho trời yên biển lặng tôi sẽ tìm cách cho ông rời khỏi!”
“Cô cho rằng, tôi sẽ tin cô hay sao?”
“Hiện tại chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền, tôi hãm hại ông chẳng khác nào hại bản thân, ông cho rằng tôi sẽ làm gì ông?” Làng Tiêu Vân hỏi ngược lại.
Nhắc đến điểm này, Hà Lục Nguyên trầm ngâm suy nghĩ sau đó nói: “Tôi không cần biết, hiện tại tôi chỉ cần tiền, tôi chỉ muốn rời khỏi đây!” ông ta nhấn mạnh từng chữ.
“Ông cho rằng hiện tại ông có thể chạy trốn được sao? Bây giờ khắp nơi đều đang truy bắt, ông căn bản không có cách nào thoát thân!”
“Nếu như tôi bị bắt, nhất định sẽ kéo cô chết cùng!” Hà Lục Nguyên hung hăng nói.
Nghe vậy ánh mắt Lăng Tiêu Vân khẽ dao động: “Ông yên tấm, tôi nhất định sẽ giúp ông, tuyệt đối sẽ không để ông bị bọn họ bắt được!” Làng Tiêu Vân nói.
“Đưa tiền cho tôi!”
“Ông cần bao nhiêu?” Làng Tiêu Vân hỏi.
‘Năm triệu nhân dân tệ!” Hà Lục Nguyên nói.
“Năm triệu nhân dân tệ?” nghe đến con số này Lăng Tiêu