Chương 403: Tại sao phải xin lỗi?
Cho nên, khi Tống Kỳ xuất hiện, bọn họ cực kỳ hoan nghênh.
Hạ Tử Hy lúc này đang ngồi trên ghế soía, sau khi nhìn thấy Tống Kỳ liền cười nói: “Anh đến rồi sao?”
Tống Kỳ gật đầu, sau đó trực tiếp bước đến trước mặt cô: “Thật xin lỗi, anh quay về quá muộn!”
“Tại sao phải xin lỗi?”
“Anh phát hiện ra mỗi lần chỉ cần anh đi công tác, em đều sẽ xảy ra
chuyện, xem ra, sau này anh phải hạn chế đi công tác rồi!” Tống Kỳ nói.
Nói đến chuyện này, Hạ Tử Hy bật cười: “Vậy anh có cần giải tán công ty, sau đó hai mươi bốn giờ đều ở bên bảo vệ em?”
“Nếu như em cảm thấy cần thiết, anh tình nguyện hai mươi bốn giờ đều bảo vệ em!” Hạ Tử Hy chỉ nói đùa, nhưng lời này của Tống Kỳ lại rất chân thật. Chỉ đợi một câu nói của cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em chỉ nói đùa với anh mà thôi, bất kể như
thế nào, công việc vẫn quan trọng hơn, em không có chuyện gi cả!”
Tống Kỳ nhìn Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên nụ cười, nhưng cũng không nói thêm điều gì khác.
Nhưng dáng vẻ chân thành vừa rồi của Tống Kỳ đã lọt vào mắt Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên, hai người đưa mắt nhìn nhau, có thể nhận ra được, hai người bọn họ đối với Tống Kỳ rất tán thưởng.
“Tiểu Tống, hôm nay đừng đi về sớm nữa; ở lại đây dùng bữa với
mọi người!” Hứa Vy Nhân lên tiếng.
Tống Kỳ gật đầu, sau đó nhìn Hứa Vy Nhân, tao nhã nói: “Được! Vậy thì cháu không khách khí nữa!”
“Đã nói rồi, đến nhà thì không cần phải khách khí, cứ xem mọi người như người nhà cháu là được!”
“Vâng!” Tống Kỳ vẫn phong độ như cũ gật đầu đồng ý.
Dáng vẻ này của Tống Kỳ đã giành được đánh giá cao từ Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên. Hạ Tử Hy nhìn một màn trước mặt cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
Sau đó, Hạ Tử Hy ờ nhà nghỉ ngơi bao nhiêu ngày thì Tống Kỳ đều đến thăm cô bấy nhiêu ngày.
Mỗi ngày đều đến, ăn cơm xong mới rời khỏi, hơn nữa cũng vô cùng thân thiết với người nhà Hạ gia, chỉ là đến hiện tại Tống Kỳ vẫn giữ một phần phong độ và lễ phép phương tây.
Hạ Tử Hy cứ như vậy ở nhà dưỡng thương thêm vài ngày. Sau đó khi cảm thấy sức khỏe tạm ổn, cô liền bắt đầu quay lại làm việc.
Đối với những việc xảy ra giữa Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên sớm đã được lan truyền khắp nơi. Từ việc Hạ Tử Hy bị ký giả bao vây, Mục Cảnh Thiên xuất hiện như một vị hoàng tử bước đến giải cứu cô, đến việc khi cô nhập viện xảy ra chuyện, có thể nói toàn bộ nhân viên công ty đối với mối quan hệ giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên đã đưa ra vô số suy đoán. Nhưng chưa hề có một
kết luận chính xác cuối cùng. Hơn nữa, còn có một nhân vật chính là bạn gái chính thức của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân cũng thường xuất hiện ở công ty, có đôi khi lại không xuất hiện. Cũng không biết quan hệ giữa cô và Mục Cảnh Thiên như thế nào, cho nên cũng không có nhiều người dám bàn tán quá nhiều. Đặc biệt với mối quan hệ như vậy, bất kỳ ai cũng không biết Mục Cảnh Thiên rốt cuộc hướng về ai, cho nên chỉ có thể lựa chọn lập trường trung lập, không bàn tán quá nhiều.
Ngày hôm đó, Hạ Từ Hy xuất
hiện trong công ty, tiếp tục làm dấy lên một trận bàn tán xôn xao vừa mới được dập tắt mấy ngày trước đây.
Nhưng cũng chỉ có những người có quan hệ tốt với cô mới dám hỏi, còn những người khác vì coi sắc mặt cùa Lăng Tiêu Vân, cũng không dám nhiều lời.
Dù sao chuyện như vậy, không ai có thể nói chính xác.
“Tử Hy! Em rốt cuộc cũng quay lại công ty rồi!” Khả Khả khi nhìn thấy Hạ Tử Hy không nhịn được lên tiếng. Phải biết rằng những
ngày không có Hạ Tử Hy ở đây, thiếu đi biết bao niềm vui, biết bao nhiêu chuyện thú vị/
Hạ Tử Hy nhìn Khả Khả mỉm cười: “Sao vậy? Nhớ em đến vậy sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nhớ em chết đi được!” Khả Khả nói, “Em có biết hay không, thời gian em không đến công ty, bọn chị nhàm chán đến mức nào đâu, vừa muốn đến bệnh viện thăm em, nhưng Mục tổng lại ra lệnh không cho phép bất kỳ ai được đến đó!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy
ngây người, cô từ trước đến giờ đều không biết Mục Cảnh Thiên đã ra lệnh như vậy.
Nhưng xem ra, mệnh lệnh đó chỉ dùng để hù dọa người khác, nhưng lại không cản được Lăng Tiêu Vân.
Hạ Từ Hy mỉm cười: “Cũng không có chuyện gì to tát, không sao đâu!”
“Em thấy thế nào rồi, thân thể đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Khả Khả hỏi.
Hạ Từ Hy gật đầu, mỉm cười nói:
“Em hiện tại không phải rất tốt hay sao!”
“Đúng vậy, nhìn không tệ, khí sắc cũng rất tốt!” Khả Khả gật đầu thừa nhận.
Hạ Tử Hy mỉm cười. Lúc này, Khả Khả nhướng mày nói: “Vậy Hạ cô nương, có phải cô có câu chuyện gì muốn kể