Ngay giây phút này, hắn thật lòng muốn thổ lộ với Hứa Vy Nhân, cũng mong hai người lớn trong nhà có thể yên tâm giao Hạ Tử Hy cho hắn; nhưng nếu như chưa được Hạ Tử Hy cho phép, hắn không dám lảm như vậy.
“Có thể nói cho bác gái biết người con gái đó là ai không?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng nhíu mày nói: “Mẹ!”
“Có thể nói cho bác gái biết người con gái đó là ai không?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng nhíu mày nói: “Mẹ!”
“Mẹ cũng chỉ tiện hỏi vài lời mà thôi, có làm sao đâu! Với người ưu tú như Tống Kỳ, mẹ cũng rất muốn biết rất cuộc là cô nương là nhà ai lại may mắn đến như vậy!” Hứa Vy Nhân nói, thái độ bà đối với Tống Kỳ có thể nói chính là càng ngày càng hài lòng.
Hạ Tử Hy:
Hạ Tử Hy ngồi một bên, cuộc trò chuyện của bọn họ chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng lại không biết nên lên tiếng như thế nào.
“Đây dù sao cũng là vấn đề riêng tư của người ta, mẹ không cần phải hỏi đâu!” Hạ Tử Hy nói.
“Đây tại sao lại xem là vấn đề riêng tư chứ, dù sao Tiểu Tống sớm muộn gì cũng phải kết hôn, mẹ sớm hay muộn gì cũng sẽ biết thôi; cháu nói có phải không Tiều Tống?” Hứa Vy Nhân nhìn Tống Kỳ nói.
Tống Kỳ ngồi gật bên liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy cháu có thể nói cho bác biết người đó là ai không?” Hứa Vy Nhân tiếp tục hỏi, trong lòng vô cùng nôn nóng muốn nghe cái tên của Hạ Tử Hy vang lên từ miệng Tống Kỳ.
Hạ Tử Hy có chút ngượng ngùng, chộn rộn ngồi không yên, vừa muốn lên tiếng ngắt ngang nói mình muốn đi nhà vệ sinh, thì ngay lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ sau đó đầy cửa bước vào.
“Xin hỏi vị nào là Hạ tiểu thư?” lúc này
Hạ Tử Hy ngồi bên trong, khi nghe thấy nhân viên phục vụ gọi tên mình liền lên tiếng trả lời: “Chính là tôi!”
Lúc này, nhân viên phục vụ vẫy tay, sau đó các nhân viên phục vụ khác lần lượt tiến vào, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa tươi, sau khi bước vào liền đặt xuống nền sàn.