Sau đó đẩy mạnh Mục Cảnh Thiên ra, hai người nhìn nhau chăm chú.
“Tôi…tôi đi tắm trước!” vừa nói, liền từ vòng tay Mục Cảnh Thiên vùng vẫy thoát ra, sau đó hoảng hốt chạy về phía phòng tắm.
Mục Cảnh Thiên vẫn nằm bất động trên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn gấp gáp chạy trốn của Hạ Tử Hy, trong mắt lóe lên một tia u tối, nhưng nhiều hơn nữa chính là thưởng thức, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, Hạ Tử Hy có tình cảm với hắn.
Trong phòng tắm lúc này.
Hạ Tử Hy cả người dựa sát vào cánh cửa sau lưng, tim đập liên hồi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa rồi, sắc đỏ trên khuôn mặt cô không có dấu hiệu giảm bớt.
Cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng vừa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô liền chìm vào
vòng tay ấm áp dịu dàng của Mục Cảnh Thiên…
Hạ Tử Hy, lý trí của mày đang ở đâu chứ! Lý trí đâu?
Hạ Tử Hy hung hăng gõ mạnh lên trên đầu mình, thật là muốn phát điên mà!
Đi đến trước gương, nhìn ngắm bản thân mình trong gương, ánh mắt lướt xuống hai cánh hai, cô vươn tay chạm nhẹ vào.
Độ ấm đôi môi của Mục Cảnh Thiên còn có hơi thở riêng của hắn toàn bộ đều còn vương lại
nơi này. Giống như có thể cảm nhận được hương vị của hắn.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy thật muốn phát điên, đầu óc cô vẫn còn đang nghĩ gì chứ, lắc