Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Không phải hay sao? Từ khi việc giữa cậu cùng Mục Cảnh Thiên được tiết lộ, mình vẫn chưa có cơ hội gặp qua cậu đâu!” vừa nói, hai người liền ngồi xuống vị trí sát cửa sổ.
“Còn không nhanh thành thật khai báo!” Đô Đô nói.
Nghe câu nói này của cô, Hạ Tử Hy bật cười: “Khai báo cái gì chứ? Những chuyện nên biết cùng những chuyện không nên biết, cậu đều biết cả rồi!”
“Mình muốn biết chính là, hai người các cậu rốt cuộc như thế
nào lại ờ bên nhau!” Đô Đô cười nói.
Thật ra Hạ Tử Hy ở bên ai, cô cũng không hề phản đối, cũng vì cố tin tưởng vào con người của cô ấy, những gì nên làm, những gì không nên làm, cô ấy đều vô cùng tin tưởng, cho nên Đô Đô cũng rất yên tâm.
“Cậu muốn biết sao?”
Đô Đô gật đầu.
“Chính là không nói cho cậu biết!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Nhìn theo Hạ Tử Hy, khóe môi Đô Đô nhếch lên: “Chậc! Cậu không nói không lẽ mình còn không biết hay sao? Chút tâm tư nhỏ này của cậu, có phải từ khi Mục Cảnh Thiên không tiếc mạng sống cứu cậu hay không?” Đô Đô nhìn cô hỏi.
Nhìn Đô Đô, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Thật là không có gì có thể che dấu được cậu!”
“Hừ! Mình còn không hiểu rõ cậu hay sao, từ ban đầu Mục Cảnh Thiên tìm mọi cách để giữ cậu lại Vân Duệ thì mình nên