Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Trời đã khuya rồi, bên ngoài cũng khó gọi xe, em lái xe đi đi!” vừa nói, Hạ Tử Dục liền cầm lấy
chìa khóa, đưa đến cho cô.
Hạ Tử Hy ngây người, sau đó mỉm cười: “Cảm ơn anh trai!” cầm lấy chìa khóa, trực tiếp bước ra ngoài.
Hạ Tử Dục đứng im, câu cảm ơn này, anh tình nguyện không muốn nghe thấy.
Nhưng anh lại không thể làm như vậy!
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, anh cũng chỉ có thể nỗ lực kiềm chế.
Bàn tay đút trong túi quần, nắm chặt thành nắm đấm.
Lái xe ra ngoài, Hạ Tử Hy sau khi mua chút thức ăn cho Mục Cảnh Thiên, liền trực tiếp lái xe đến công ty.
Sau khi đã dừng xe dưới bãi giữ xe, Hạ Tử Hy liền trực tiếp bước lên.
Khi cô đến nơi, A Kiệt đang đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy xuất hiện, A
Kiệt có chút kinh ngạc thốt lên: “Hạ tiểu thư…”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Mục tổng đang họp…”
“Không sao, tôi có thể đến phòng làm việc chờ anh ấy!” Hạ Tử Hy nói.
A Kiệt gật đầu: “Khoảng hơn mười phút nữa, cuộc họp sắp kết thúc rồi!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật