Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Anh nói muốn ăn đồ ăn do em làm, nhưng cũng đã trễ thế này, em không cách nào làm được, chỉ có thể mua chút đồ ăn mang đến!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên không hề có ý muốn thả cô ra, khuôn mặt anh tuấn trước mặt cô nở rộ: “Nếu như câu nói này có thể giải thích thành câu nói em nhớ anh, có lẽ sẽ càng có hiệu quả hơn!”
Nhìn Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy mỉm cười nói, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ anh nói: “Em nhớ anh…” cô chậm rãi nói.
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên liền hôn lên đôi môi cô.
Hạ Tử Hy có chút không kịp đề phòng, nụ hôn của Mục Cảnh Thiên từ trước đến nay luôn đến đột ngột, mạnh mẽ như vậy, khiến cho cô trở tay không kịp.
Nhưng Hạ Tử Hy không hề có ý đẩy anh ta, còn ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Có lẽ nụ hôn này quá kịch liệt, Hạ Tử Hy có chút hô hấp không kịp, lúc này mới đẩy nhẹ anh nói: “Mau nhanh ăn thức ăn thôi!”
“Nếu còn không ăn sẽ nguội mất!”
Mục Cảnh Thiên mặc dù đã buông lỏng, nhưng không hề có ý thả cô ra: “Anh hiện tại chỉ muốn ăn em…”
Nghe thấy câu nói này của anh, Hạ Tử Hy bật cười: “Đừng gây rối nữa, anh lát nữa còn phải tham gia một cuộc họp khác, nhanh ăn chút đồ ăn đi, nếu không sẽ đau dạ dày!” Hạ Tử Hy nói.
Nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn còn chút quyến luyến không thôi, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy đột nhiên
xuất hiện ở nơi này, có một cảm giác khó diễn tả thành lời: “Em hôn anh!” anh nói.
Giống như một đứa