Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hai người sau khi kết thúc mua sắm, cũng đã mua được kha khá, liền rời khỏi khu thương mại.
“Hôm nay mình mời khách, đừng tranh với mình!” Đô Đô nói.
“Yên tâm, mình cũng không có ý khách khí với cậu đâu!”
Hai người vừa cười vừa bước ra ngoài.
Khi bước ra ngoài cửa khu
thương mại, liền chạm mặt với Lăng Tiêu Vân…còn có A Thuật.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Hạ Tử Hy thoáng ngây người.
Đô Đô cũng ngây người.
Mặc dù trước đây cô chưa từng gặp mặt qua anh ta, nhưng những tin tức liên quan đến A Thuật đều do Đô Đô điều tra được, tất nhiên cũng nhận ra anh ta.
Không nghĩ đến hai người bọn họ vậy mà hai người bọn họ lại cùng nhau đến đây.
Đô Đô tóm chặt lấy cánh tay của Hạ Tử Hy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Rất rõ ràng, Lăng Tiêu Vân cũng không nghĩ đến sẽ gặp Hạ Tử Hy ở nơi này.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Hạ tiểu thư, thật là trùng hợp, không nghĩ đến nơi này mà chúng ta còn gặp nhau!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, ánh mắt dời khỏi người A Thuật: “Thật trùng hợp!”
Lăng Tiêu Vân biết rằng A Thuật được bảo lãnh ra ngoài, nhất định có liên quan đến Hạ Tử Hy, sau đó khóe môi nhếch lên:
“Đúng vậy! Cảm ơn Hạ tiểu thư đã giúp đỡ một việc lớn cho tôi!”
Mặc dù không nói rõ, nhưng lời này có ý gì, bọn họ đều hiểu rõ.
A Thuật đứng phía sau lưng Lăng Tiêu Vân, nói thật lòng khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, có một loại cảm giác trong đêm đen nhìn thấy ánh sáng, muốn che dấu, nhưng lại không biết nên che dấu như thế nào.
Chỉ có thể đứng bất động, giống như không hề nhìn thấy Hạ Tử Hy.
“Tôi không muốn giúp cô, tôi chỉ muốn giúp người nên giúp mà thôi!” Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
Lăng Tiêu Vân cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Đô Đô đứng một bên không cách nào tiếp tục xem được tiếp, trực tiếp tiến lên bắt chuyện với A Thuật.
“Anh chính là người tên A Thuật kia?” Đô Đô buông tay Hạ Tử Hy,
nhìn A Thuật lên tiếng.
A Thuật lúc này đang đứng một bên, liền nghe thấy có người gọi tên mình, chỉ ngước mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.
Chính là một người con gái lanh lợi, nhỏ nhắn, khá ốm, mái tóc ngắn.
A Thuật không hề lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn cô.
Nhưng Đô Đô không hề rụt rè.
“Anh thật sự là người không có
lương tâm, ban đầu khi anh phải tiến vào trại tạm giam, là ai vất vả cực khổ, suy nghĩ hết mọi biện pháp để cứu anh ra ngoài, không nghĩ đến anh lại