Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý vô số lần, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp dùng chân đá cửa phòng, ôm lấy Hạ Tử Hy bước vào bên trong, khi vừa bước đến bên giường, từng nụ hôn nhỏ nhặt dần dần rơi xuống, càng mang vài phần mãnh liệt, thô bạo hoang dã.
“Mục Cảnh Thiên, anh có thể dịu dàng một chút được không!” Hạ Tử Hy kháng nghị nói.
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên bật cười, càng áp chặt cô dưới thân, sau đó nhìn cô: “Em để một người đói khát lâu như vậy, làm sao có thể dịu dàng được chứ?”
Kể từ khi quen biết với cô, anh chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào khác, một lòng một dạ đặt trên người cô, chỉ muốn cô.
Nhưng cô vẫn luôn không cỏ cảm
giác an toàn, không nguyện ý, anh cũng không muốn cưỡng ép cô, hiện tại, cuối cùng tình cảm cũng đã đến, anh không cho phép cô lại trốn tránh.
Cho dù trời đất sập đổ, anh hôm nay nhất định cũng phải có được cô!
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, ánh mắt đắm đuối không ngừng nhìn về phía cô: “Như thế nào? Hôm nay em có bị thương ở đâu không?”
Hạ Tử Hy lắc đầu.
“Có sự hãi không?”
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có, em sợ rằng sau này sẽ không được anh!” đôi mắt trong suốt như lưu ly, lúc này cũng đang nhìn về phía Mục Cảnh Thiên.
Câu nói này, khiến cho Mục Cảnh Thiên đột nhiên có một cảm giác rung động.
Câu nói này, so với ba chữ “anh yêu em” càng mang đến