Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“ở lại đây bên anh thêm một lát nữa có được không?” Tống Kỳ nhìn cô lên tiếng, âm thanh khản đặc, mang theo chút cầu xin.
Hạ Tử Hy ngây người, lên tiếng: “Hiện tại cũng đã khuya rồi, em cũng nên quay về, nếu không Mục Cảnh Thiên sẽ lo lắng!”
Mục Cảnh Thiên…
Ba chữ này đối với Tống Kỳ mà nói, chính là một sự đả kích!
Thân thể Tống Kỳ có chút chấn động, sắc mặt căng thẳng: “Anh ấy đối với em mà nói, quan trọng
đến vậy hay sao?”
Hạ Tử Hy không chút do dự, trả lời anh: “Đúng vậy, rất quan trọng!”
Đối với cô mà nói, Mục Cảnh Thiên hiện tại so với mạng sống của cô còn quan trọng.
Đối với đáp án này, khiến cho trái tim anh cảm thấy nhói đau.
“Được rồi, em cũng phải trở về rồi!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền rời đi.
“Hạ Tử Hy!” lúc này, Tống Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng.
Hạ Tử Hy đứng bất động, trái tim không ngừng đập mạnh, cô chạy trốn, không vì bất kì nguyên nhân nào khác, chỉ vì có một loại trực giác, Tống Kỳ nhất định sẽ nói điều gì đó với cô.
Những lời này, cô cả đời này cũng không muốn nghe Tống Kỳ nói ra.
“Đã khuya rồi, anh nhớ ăn chút cháo sau đó nghỉ ngơi đi!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền muốn rời khỏi,
Nhưng một giây kế tiếp, Tống Kỳ ngược lại kéo cô trở lại, ôm chặt trong lòng, cúi người hôn xuống
môi cô.
Hạ Tử Hy triệt để ngây