Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nhìn thấy Hạ Tử Hy đang đứng một bên, lập tức sải bước chân đi đến.
“Đã muộn như thế này rồi, em ở nơi này làm gì?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Hy cũng xem như có dáng vẻ cao ráo, nhưng đứng trước mặt Mục Cảnh Thiên, lại nhìn như thấp hơn anh một cái đầu.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động chỉ muốn ôm chầm hôn lấy anh.
Nghĩ gì làm đó, Hạ Tử Hy lúc này liền áp sát lại gần, ôm chặt lấy anh, sau đó hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên nói không nên lời kỳ quái, vốn dĩ còn muốn chất vấn cô, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tử Hy chủ động lao vào vòng tay mình, chặn đôi môi anh lại, nếu đã như vậy, vậy thì anh cứ nên hôn trước lại nói sau, sau đó ôm chặt lấy cô, khiến cho
nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Vốn dĩ do Hạ Tử Hy chủ động, quyến rũ nụ hôn của anh, nhưng không nghĩ đến cô cuối cùng lại từ từ đầu hàng, Mục Cảnh Thiên mãnh liệt hôn cô, đến mức Hạ Tử Hy không cách nào hô hấp được, dần dần mới rời khỏi người cô.
Hạ Tử Hy xem như bái phục rồi!
Chỉ là một nụ hôn mà