Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Cháu tại sao phải làm như vậy, Cảnh Thiên, bác trai cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cháu, bao gồm cả việc cháu cùng Tiêu Vân chia tay, bác cũng không nói bất kỳ điều gì, hiện tại cháu làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?” Lăng Tiêu Thiên nhìn Mục Cảnh Thiên có chút tức giận nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liền bật cười, đôi mắt sâu thẳm từ từ liếc về phía Lăng Tiêu Thiên: “Đúng là không nói điều gì, nhưng chắc chắc cũng đã làm không ít việc rồi!”
“Cháu tại sao phải làm như vậy, Cảnh Thiên, bác trai cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cháu, bao gồm cả việc cháu cùng Tiêu Vân chia tay, bác cũng không nói bất kỳ điều gì, hiện tại cháu làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?” Lăng Tiêu Thiên nhìn Mục Cảnh Thiên có chút tức giận nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liền bật cười, đôi mắt sâu thẳm từ từ liếc về phía Lăng Tiêu Thiên: “Đúng là không nói điều gì, nhưng chắc chắc cũng đã làm không ít việc rồi!”
Lăng Tiêu Thiên chấn động,
ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, trong đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Anh ta rốt cuộc đã biết được điều gì rồi?
ông phát hiện, bản thân có chút coi thường người đàn ông trước mặt này rồi.
Mục Cảnh Thiên nhìn có vẻ không phải là người dễ dàng đối phó.
Lúc này, đôi mắt dò thám của Mục Cảnh Thiên nhìn khuôn mặt không ngừng thay đổi của ông ta,
khóe môi nhếch lên một nụ cười, vô cùng hứng thú.
“Bác, bác không biết cháu đang nói điều gì…” Lăng Tiêu Thiên có chút nói lắm lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Những ngày gần đây, tôi nghe nói có người thu mua cổ phiếu vụn vặt dưới trướng, thừa cơ làm tan rã công ty tôi, tôi hiện tại làm như vậy, cùng lắm chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi!”
Lăng Tiêu Thiên càng thêm hoảng hốt, nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Từ đâu truyền đến lời bịa
đặt này, Cảnh Thiên, chúng ta quen biết lâu như vậy, bác làm người như thế nào không lẽ cháu còn không rõ hay sao? Bác như thế nào có thể làm như vậy!” Lăng Tiêu Thiên nỗ lực phủ nhận sự thật.
Nếu như hiện tại thừa nhận, vậy thì Lăng thị nhất định tiêu đời.
Trong tay Mục Cảnh Thiên nâng lên ly rượu vang, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt lóe lên tia dò xét thâm sâu.
“Cảnh Thiên, cháu nói xem có
phải không?” Lăng Tiêu Thiên hỏi, ánh mắt cẩn thận thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt Mục Cảnh Thiên.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên dời tầm mắt, ánh mắt chú ý trên người ông ta: “Ý của bác Lăng như thế nào?”
“Bác trai đã từng tuổi này, không mong cầu quá nhiều thứ, chỉ hi vọng có thể giữ vững cuộc sống như hiện tại cho đến tuổi già!” Lăng Tiêu Thiên nói.
Đây mà gọi là không mong cầu gì quá nhiều sao?
Đây rõ ràng chính là quá xa xỉ.
Có điều, Mục Cảnh Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn ông: “Bác Lăng, bác có biết Tiêu Vân gần đây làm gì không?”
Lăng Tiêu Thiên không biết tại sao Mục Cảnh Thiên lạl đột nhiên nhắc đến Lăng Tiêu Vân, liền tùy tiện nói một câu: “Thời gian gần đây con bé rất ít khi ở nhà, tại sao lại hỏi đến chuyện này?”
“Bác trai đến người trong nhà cũng không quản được, vậy thì làm sao có thể quản lý một công ty quy mô lớn như vậy?”