Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Cô cho rằng bản thân có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, nhưng hiện tại…
Cô nhíu chặt chân mày.
Hạ Bối Nhi là loại người như thế nào, cô vẫn chưa hiểu rõ.
Nếu như cô ta thật sự dám ăn nói bậy bạ, Hạ Tử Hy cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
Trong văn phòng.
Mục Cảnh Thiên nhìn xấp tài liệu trước mặt, chân mày nhíu chặt.
“Tổng giám đốc…Hạ tiểu thư không phải là con gái ruột của Hạ gia!” A Kiệt cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên ngồi im trên ghế, sắc mặt căng thẳng, không cách nào nhận ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi điều tra ra được thông tin này, A Kiệt cũng rất kinh ngạc, không nghĩ đến Hạ tiểu thư vậy mà lại không phải là con gái ruột của Hạ gia, nếu như thông tin này được truyền ra ngoài, rất định sẽ rất có sức công phá.
Trải qua rất lâu sau, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Chuyện này không được nói cho bất kỳ al khác, phải xem như không biết gì cả!” ngưng một lát, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng dặn dò.
A Kiệt lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra nữa chữ!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu nói: “Cậu cứ ra ngoài trước đi!”
“Vâng!”
A Kiệt gật đầu sau đó xoay người rời khỏi.
Chính vào lúc này, điện thoại Mục Cảnh Thiên liền vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu nhẹ, nhưng vẫn nghe
máy.
“Cảnh Thiên, là mình!”
“Như thế nào đột nhiên muốn gọi điện thoại cho mình?”
“Có một chuyện cần nói với cậu, nhưng…cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý!” lời này chỉ nói được một nửa, Huống Thiên Hựu liền ngừng lại.
Huống Thiên Hựu rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc cũng như nghiêm trọng như vậy để gọi điện
thoại đến, anh hiện tại nói như vậy khiến cho Mục Cảnh Thiên cảm giác nhất định