Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Thật ngại quá, cũng vì chuyện này xảy ra có chút đột ngột, cho nên vẫn không kịp thông báo với mọi người!” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không sao cả, hiện tại nói cũng không khác gì cả!”
“Mục Cảnh Thiên không cùng em trờ về sao?” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
“Anh ấy đến công ty rồi!”
“Anh Cảnh Thiên rất bận rộn có đúng không?” An Nhược Mạn cười nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “vẫn tạm ổn!”
Ngay lúc cuộc nói chuyện không nóng không lạnh, Hứa Vy Nhân cũng bước đến: “Hôm nay dì Lý mua rất nhiều trái cây, mẹ sẽ cắt cho mọi người, các con cứ chờ một lát!”
“Bác gái, để cháu giúp bác!”
“Không cần đâu, cháu cứ ngồi đó là được!”
“Không sao cả, cháu cũng muốn học hỏi một chút!” vừa nói An Nhược liền cùng Hứa Vy Nhân bước vào nhà bếp.
Trong phòng khách lúc này, chỉ còn lại Hạ Tử Hy cùng Hạ Tử Dục, không khí có chút vi dịu.
Hạ Tử Hy đứng lên, bước ra ngoài ban công.
Hạ Tử Dục nhìn cô, cũng bước
theo cô ra ngoài.
“Những ngày gần đây như thế nào rồi?” Hạ Tử Dục hỏi.
“Vần tốt, không tệ!” Hạ Tử Hy lên tiếng, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Tử Dục: “Anh trai, anh thật sự cùng Nhược Mạn đính hôn sao?”
Hạ Tử Dục hai tay đút vào túi áo, ánh mắt nhìn phong cảnh trong sân, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mặc dù biết rõ Hạ Tử Dục vì gia đình, nhưng Hạ Tử Hy vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Cô hy vọng biết bao, mỗi người bọn họ đều có thể đạt được hạnh phúc, ít nhất có thể ra sức giành được hạnh phúc.
Nhắc đến điều này, khóe môi Hạ Tử Dục mím chặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chua xót, suy nghĩ của anh hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu như không phải cô ấy, vậy thì anh cả đời này ờ bên ai cũng đều như nhau, không có bất kỳ
khác biệt nào khác.
Nhưng những lời này, có lẽ cả đời này anh đều không cách nào nói ra lời, chính xác mà nói chính là không dám nói ra.
Khoảng cách hiện thực đã nói rõ tất cả mọi thứ.
“Ừ!” anh gật đầu.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát sau đó nói: “Em trước đây vẫn cho rằng, anh cuối cùng sẽ ở bên Đô Đô, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy!”
Nhắc đến Đô Đô, Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày: “Đô Đô sao?”
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Anh đừng nói với em rằng, anh không biết Đô Đô từ trước đến nay vẫn luôn thích anh!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Dục ngây người, anh ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được, nhưng cô làm sao biết được, trước đây anh cũng Đô Đô hẹn gặp, tất cả đều gì cô.
“Đô Đô là một người con gái tốt, cô ấy nhất định sẽ có được hạnh
phúc thuộc về minh!” Hạ Tử Dục nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Được, bất kể như thế nào, nếu như anh đã quyết định rồi, vậy thì người em gái này, chỉ có thể chúc phúc anh; anh trai, chúc anh hạnh phúc!”
Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Bất kể như thế nào, nếu như đã đưa ra quyết định, vậy thì Hạ Tử Hy cũng không có thể nói được
gì-
Nhìn nụ cười của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục ngắm nhìn cô, nụ cười của cô giống như mặt trời, rất
đẹp nhưng lại không cách nào tiến lại gần.
Hạnh phúc.
E rằng, cả đời này, anh đối với hai chữ này, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thôi.
Chính vảo lúc này, một âm thanh từ bên ngoài vang lên, cắt ngang hai người bọn họ.
“Tiểu Hy, Tử Dục, mau ra đây ăn trái cây!” Hứa Vy Nhân ở bên ngoài hét lên.
Nghe đến đây, cả hai người liền
quay đầu nhìn về phía phòng khách, lúc này Nhược Mạn cùng Hứa Vy Nhân đã mang một khây trái cây bước ra, đã đặt lên bàn trà ngoài phòng khách.
“Đến đây!” Hạ Tử Hy mỉm cười, sau khi đưa mắt nhìn Hạ Tử Dục, liền bước ra ngoài.
Hạ Tử Dục điều chỉnh lại cảm xúc, nhanh chóng đi theo phía sau.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Nhược Mạn nhìn hai người bọn họ hỏi.
Hứa Vy Nhân mỉm cười: “Hai anh em bọn nó, từ nhỏ đã thích thì thầm to nhỏ với nhau!” Hứa Vy Nhân ngồi một bên